Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 23






Tôi tạm thời tắt camera, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng câu được câu mất tán gẫu với Bạch Vi.

Thời gian trôi qua, khách quán bar đông dần lên, mấy người vũ công tô son, đánh phấn mắt mặc quần sịp và đi bốt cao luân phiên nhau lên sân khấu biểu diễn, đủ các thể loại đàn ông bước lên sàn nhảy, đứng ở hành lang, đều khuấy động theo điệu nhạc, bắt đầu xuất hiện các loại cảnh tượng vui chơi và khó coi.

Bạch Vi mặt đỏ chín quay mặt vào tường, không dám nhìn những bọn đàn ông trong quán bar.

Tôi bật camera điện thoại lại lần nữa, ngắm chuẩn Tào Văn Hoài và Alava.

Bọn họ đã uống không ít rượu.

Nhìn cảnh tượng chói mắt và bầu không khí thối nát trong quán bar, Tào Văn Hoài có chút lo lắng và căng thẳng, đến bây giờ chắc hẳn gã đã biết đây là nơi nào.

Không biết là do ảnh hưởng của cồn, hay là bị nhiễm bởi bầu không khí xung quanh, Alava có chút hưng phấn, bắt đầu nói nhiều hơn, nói đến lúc hưng phấn thậm chí còn khoa tay múa chân.

Điểm mấu chốt nhất là ông ta và Tào Văn Hoài vốn dĩ đang ngồi đối diện nhau, nhưng sau đó ông ta đột nhiên đứng dậy sang ngồi bên cạnh Tào Văn Hoài, còn chỉ lên những người đàn ông diêm dúa loè loẹt trên sân khấu và nói gì đó, không biết là để tiện xem biểu diễn hay là cố tình dựa sát Tào Văn Hoài.

Tào Văn Hoài tỏ ra lo lắng bất an hơn.


Không lâu sau, Alava đột nhiên ôm lấy vai Tào Văn Hoài, cười và nói điều gì đó.

Tào Văn Hoài ngây người, sau đó sắc mặt căng thẳng lắp bắp nói không nên lời.

Tôi nhịn không được chọc chọc vào cánh tay Bạch Vi, ra hiệu cho cô ta có kịch hay xem rồi.

Bạch Vi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tình cảnh đó, cô ta há hốc mồm và cũng không nói nên lời.

Lúc này, âm nhạc đột nhiên biến ảo sang tiết tấu mạnh, bầu không khí trong quán bar cũng theo đó mà phiêu lên, vô số bọn đàn ông bắt đầu lắc lư theo.

Alava ôm vai Tào Văn Hoài, muốn kéo gã lên nhảy, nhưng sắc mặt Tào Văn Hoài lại căng thẳng không nhúc nhích.

Nhìn sắc mặt của Tào Văn Hoài, Alava nhận thấy điều gì đó không đúng, thì thầm hỏi vài câu.

Sau đó, sắc mặt Alava cũng đanh lại.

Rất nhanh, Alava buông vai Tào Văn Hoài ra, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi qua đám đông chen chúc và bước nhanh xuống lầu.

Tào Văn Hoài đi theo sau không ngừng giải thích.


Tôi vội vã đứng dậy, chen qua đám đông thật nhanh, và va phải Tào Văn Hoài từ bên hông.

Tào Văn Hoài loạng choạng suýt ngã ngửa, đợi gã đứng vững, Alava đã bước xuống cầu thang rồi.

Nếu tôi ra mặt vào lúc này, có thể nhân cơ hội hung hăng sỉ nhục Tào Văn Hoài, làm cho gã mất hết mặt mũi, làm cho gã thẹn quá hoá giận, và có thể giẫm đạp lên gã để trút giận một cách sáng khoái.

Nhưng tôi không ra mặt mà tranh thủ lúc hỗn loạn để rời đi, không cho gã nhìn thấy tôi.

Nếu để gã phát hiện ra tôi ở đây, gã sẽ phản ứng lại ngay, sẽ biết là tôi cố tình hẹn gã và Alava ra ngoài để tạo ra mâu thuẫn giữa bọn họ.

Sau đó gã sẽ tìm Alava giải thích, Alava sẽ vì thế mà ghét tôi, và sau đó …… tôi cũng không cần phải đến dự án BTT nữa.

Thế nên tôi lại phải nhịn, đợi sau khi giành được dự án rồi sẽ đi tìm Tào Văn Hoài tàn nhẫn đạp lên gã một cái, nhân lúc gã suy sụp tinh thần vì vừa để mất dự án, tôi mới ra mặt nói cho gã biết tại sao gã lại thua, rồi gửi cho gã video mà gã và Alava suýt nữa có quan hệ đồng tính, đoán chừng có thể khiến gã tức hộc máu.

Dưới sự ồn ào náo động của quán bar, lại thêm việc tôi đội tóc giả và dán râu, Tào Văn Hoài không hề nhận ra tôi, chỉ là tức điên lên chửi thề bằng tiếng anh sau lưng tôi, sau đó vội vội vàng vàng xuống lầu đuổi theo Alava.

Tôi không vội tiếp tục bám theo, mà vẫy vẫy tay với Bạch Vi, ra hiệu cho cô ta qua đây.


Bạch Vi chen giữa đám đông đi qua, không nói một lời theo tôi xuống lầu, khi bước ra khỏi quán bar, đúng lúc nhìn thấy Tào Văn Hoài vừa sốt sắng gọi điện thoại vừa leo lên chiếc xe taxi bên đường vội vã rời đi, có lẽ là vì muốn đuổi theo Alava.

.

Nhìn Tào Văn Hoài lên xe rời đi phía xa, Bạch Vi đột nhiên lạnh lùng nói: “Phương Dương, tôi thực sự không thích thủ đoạn bỉ ổi làm tổn thương ông Alava này của anh, điều này làm tôi cảm thấy có lỗi với ông ta, có lẽ tôi nên đến gặp ông ta và giải thích rõ ràng chuyện này, đồng thời chủ động rút lui khỏi cuộc cạnh tranh dự án này.

”Tôi ngớ người, sau đó không nhịn được mà chửi đổng: “Cô bị bệnh à? Bố mày đã rất vất vả để dựng nên màn kịch này, mọi việc đã sắp xong rồi, bây giờ cô nói với bố mày muốn rút lui ư?”“Bởi vì thủ đoạn của anh quá đê tiện bỉ ổi, sẽ khiến tôi có cảm giác thắng không vẻ vang.

”“Ha ha, cô đúng là bị bệnh, bố mày rõ ràng đã thuyết phục được Alava và các lãnh đạo cấp cao khác của BTT, Tào Văn Hoài lôi đâu ra một thằng chó má Bansha, thủ đoạn của gã thì không bỉ ổi à? Nếu không phải gã dở trò sau lưng, tôi có cần phải tốn sức như vậy không? Hơn nữa, cô cho rằng Alava không nhìn ra thủ đoạn của Tào Văn Hoài ư? Không nhìn ra lai lịch của đám người Bansha ư? Chút thủ đoạn của Tào Văn Hoài, chỉ cần có tí đầu óc là có thể nhìn ra, huống hồ là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn như Alava, người ta thông minh hơn cô rất nhiều đấy.

”“Ông ta tại sao rõ ràng đã biết mà còn giả vờ hồ đồ không vạch trần? Còn không phải là vì chút mặt mũi đó sao, Bansha mò tới trụ sở BTT doạ dẫm ông ta, ông ta cảm thấy quá bẽ mặt, cứ vậy mà gió chiều nào theo chiều nấy giận cá chém thớt, ông ta làm như vậy, có từng để ý đến cảm nhận của chúng ta không? Loại đức hạnh này có thể cao thượng đến đâu? Huống hồ, tôi sao mà làm tổn thương ông ta? Không phải chỉ là muốn tán tỉnh một thằng đàn ông mà tán không đổ thôi sao?”Bạch Vi còn muốn phản bác lại tôi, nhưng dường như tìm không ra lý do gì để phản bác, đành phải xịu mặt chẳng nói câu nào.

Tôi vẫy tay bắt một chiếc taxi, mở cửa và nói: “Về khách sạn rồi nói.

”Bạch Vi do dự chốc lát, cuối cùng cũng leo lên taxi.

Im lặng không nói chuyện suốt cả quãng đường, sau khi về đến tầng trệt khách sạn, tôi mở cửa phòng trước, chỉ vào phòng của mình và nói: “Vào trong rồi nói.

”Bạch Vi không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: “Không cần thiết, có vấn đề gì cứ nói rõ ở đây là được.

”“Được, vậy cô nghe cho rõ đây.


”Tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình một chút và nói: “Ngày mai, cô tiếp tục theo dõi động tĩnh của Tào Văn Hoài, và cả tin tức nội bộ của BTT, nếu có thay đổi đặc biệt gì, phải nhanh chóng phản hồi cho tôi.

Còn nữa, chiều mai cô dẫn tổ dự án đến BTT, đàm phán một lần nữa với Alava và các lãnh đạo cấp cao khác, nếu không có gì thay đổi, Alava sẽ quyết định ký hợp đồng lại với chúng ta.

”“Nhớ kỹ buổi chiều hẵng đi, còn việc làm sao mới có thể gặp được Alava và các lãnh đạo cấp cao khác, đó là việc của cô, nên đàm phán như thế nào cũng là việc của cô, ngày kia là lễ hội té nước, vì vậy ngày mai nhất định phải xác định luôn, nếu ngay cả điều này còn làm không xong, vậy thì chức vụ giám đốc kinh doanh của cô để tôi làm cho rồi.

Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ không đi cùng cô, kể cả khi thương lượng chi tiết hợp đồng sau này, tôi cũng sẽ không xuất hiện nữa, vì có khả năng sẽ dẫn tới sự khó xử cho cả hai bên.

”Bạch Vi vẫn xịu mặt như cũ, mặt không cảm xúc nói một câu: “Sao tôi lại phải nghe theo anh?”“Cô có thể không nghe theo, nhưng tôi dám chắc rằng, cô sẽ vì thế mà hối hận.

” Tôi cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Bạch Vi khẽ cau mày, hơi nâng cằm, ánh mắt càng lúc càng lạnh, như muốn dùng khí thế đè ép tôi.

Tôi khinh thường lắc đầu và nói: “Đừng dùng chiêu này với tôi, tôi cũng không phí lời với cô, cô chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải giành được dự án này, nếu không cô sẽ hối hận,cô nên hiểu cách làm người của tôi và biết thủ đoạn của tôi.

”Nói xong, tôi không thèm quan tâm cô ta nữa, quay lưng bước vào phòng của mình“Anh muốn giành được dự án như vậy, là bởi vì Lâm Lạc Thủy sao?” Bạch Vi đột nhiên lạnh lùng nói một câu.

———————.