Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 52






Ngày tôi vào công ty, người trợ lý nhân sự đó đã từng nói với tôi, Bạch Vi là con gái của chủ tịch, chắc chắn cô ta là người cùng một gia tộc với đám người họ Bạch của tập đoàn Dụ Phong đó.

Cô ta đến một công ty tầm thường như Phần mềm Trí Văn để làm việc, có lẽ là để rèn luyện.Ngoài ra, trong tập đoàn Dụ Phong còn có vài lãnh đạo cấp cao họ Cung, chắc là người trong gia tộc của Cung Chính Văn.Trong một tập đoàn có vài người không cùng dòng họ là chuyện hết sức bình thường.

Ví dụ như thế hệ trước cùng vài người bạn dốc sức gây dựng sự nghiệp, sau đó đời con cháu của họ cũng cùng núp dưới vào cái cây cổ thụ này.Còn chuyện có xảy ra tranh đấu gay gắt trong nội bộ hay không thì tôi không rõ cho lắm.Sau hai ngày rảnh rang đến phát chán, cuối cùng Bạch Vi cũng tìm tôi.

Vào chạng vạng một ngày, khi tôi đang ngồi giải quyết nỗi buồn trên bồn cầu, cô ta đột nhiên gọi cho tôi.Điện thoại kết nối, tôi còn chưa kịp cất tiếng chào hỏi, đã nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của cô ta: “Phương Dương, tôi và BTT đã ký hợp đồng chính thức rồi.”“Ừm, thế thì tốt.


Nhưng nghe giọng của cô, hình như có vẻ không vui.”“Đâu có, tôi chỉ muốn báo cho anh biết tối nay tổ dự án liên hoan, chắc sẽ đi hát hò ở quá karaoke để chính thức ăn mừng.

Tôi muốn hỏi xem anh có đi không.”“Ha ha.” Tôi bật cười, sau khi gắng sức tống một số thứ ra ngoài, mới cười hỏi: “Giám đốc Bạch, thế cô có muốn tôi đi không?”“Không.” Bạch Vi trả lời ngay tắp lự: “Nhưng anh vẫn là nhân viên của công ty, hơn nữa còn là người của nhóm dự án, nên tôi chỉ thông báo cho anh cho có lệ thôi.”“Thế thì tôi chắc chắn phải đi rồi.”Hình như Bạch Vi trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Anh add Wechat của tôi đi, chính là số điện thoại này, đặt chỗ xong tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”Dứt lời, Bạch Vi đã cúp máy.Bấy giờ tôi mới nhớ ra mình chưa add Wechat của Bạch Vi, cũng không có QQ của cô ta luôn.

Với một trợ lý mà nói thì việc này hoàn toàn không đúng quy cách.Tôi add Wechat của cô ta, phát hiện ảnh đại diện của cô ta là bức hình cô ta đứng lẳng lặng ngắm hoàng hôn ở bờ biển, một nửa mặt trời đã bình yên lặn xuống mặt biển, ánh chiều tà chớp lóe trên mặt nước long lanh.

Còn có góc mặt nghiêng bình thản và mái tóc dài bị gió thổi bay của cô ta nữa, một bức ảnh tuyệt đẹp.Tôi lặng lẽ ngắm bức ảnh đó, đột nhiên nảy ra một thắc mắc, có khi nào Bạch Vi còn có một bộ mặt khác không?Ngoài vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ra, có phải cô ta còn một vẻ dịu dàng, điềm tĩnh không?Không bao lâu sau, tôi lắc đầu phủ định cái thắc mắc ngu xuẩn này của mình, tôi ta chính là cái loại não tàn tự cho rằng lạnh lùng kiêu căng là rất ngầu, rất hoành tráng.Tôi tắt Wechat, chuyển sang lướt Tiktok một cách nhàm chán.


Một lát sau, Bạch Vi đã gửi một địa chỉ và thời gian cho tôi, ngoài ra không còn một câu thừa thãi nào khác.Để cua Bạch Vi, tôi nhất định sẽ đến buổi tiệc mừng công này.Ngoài ra, tôi cũng muốn làm ổn định công việc ở Phần mềm Trí Văn, đây là một công việc có thu nhập rất khá, hơn nữa cũng rất có triển vọng.Còn về phía Đỗ Minh Cường, chưa đến bước đường cùng, tôi sẽ không đi.

Vì tôi không tin Đỗ Minh Cường có thể hoàn toàn tẩy trắng, không làm những chuyện kinh doanh nhiều nguy hiểm nữa.

Một khi tôi bước chân vào giới đó, muốn bước ra là chuyện không hề đơn giản.Đi vệ sinh xong, tôi cố tình tắm rửa, sau đó mặc bộ đồ mà Bạch Vi dẫn tôi đi mua.


Dù đang đội một cái mũ lưới buồn cười, nhưng tôi vẫn sửa soạn cho tinh tươm rồi mới ra khỏi nhà.Tôi đi đến nhà hàng, sau khi đẩy cửa phòng bao bước vào, Bạch Vi và những người khác của nhóm dự án đều đã đến đông đủ.

Tiệc vẫn chưa bắt đầu, Chung Khang Ninh đang đứng nói điều gì đó một cách đầy nhiệt huyết.Thấy tôi bước vào, giọng nói của Chung Khang Ninh tạm ngưng, những người khác của nhóm dự án cũng đều nhìn về phía tôi.

Chẳng mấy chốc, họ đã dồn hết sự chú ý vào chiếc mũ lưới mà tôi đang đội trên đầu.“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Tôi mỉm cười, sau đó đi qua vỗ vào người một cô gái ngồi cạnh Bạch Vi, nói: “Cô đồng nghiệp ơi, nhích ra một tí được không?”“Hả?” Cô gái đó ngẩn ra.“Chuyện này… Tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý của giám đốc Bạch, tôi luôn phải ngồi cách cô ấy để còn nghe căn dặn, nên xin lỗi nha.”“Ờ.”Bạch Vi còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, cô gái đó đã ngẩn ngơ gật đầu, sau đó đứng dậy, ngồi sang một chỗ khác.Đây là một phòng bao lớn, bàn rất rộng, ít nhất hai mươi người có thể ngồi được.

Nhóm dự án, tính thêm tôi và Bạch Vi mới có mười người, nên chỗ trống còn rất nhiều.Tôi cười với Bạch Vi, sau đó ngồi xuống cạnh cô ta.Cô ta nghiêm mặt không nói tiếng nào, rõ ràng là muốn tiếp tục coi tôi như không khí.“Giám đốc Bạch, sao cậu ta lại đến đây? Không phải bị cảnh sát bắt đi, sau đó bị cô đuổi việc rồi à?”Bạch Vi không lên tiếng, nhưng Chung Khang Ninh lại thấy không thoải máu, chỉ vào tôi hỏi.Hôm qua, tôi mới biết Chung Khang Ninh là quản lý phòng nghiệp vụ quốc tế.

Phần mềm Trí Văn chia bộ phận kinh doanh tiêu thụ ra làm ba mảng là phòng nghiệp vụ cơ quan chính phủ, phòng khách hàng doanh nghiệp tư nhân và phòng nghiệp vụ quốc tế, Chung Khang Ninh là người đứng đầu phòng nghiệp vụ quốc tế.


Lần này, do Bạch Vi rất coi trọng dự án của BTT, nên mới đích thân đảm nhiệm tổ trưởng dự án, Chung Khang Ninh là tổ phó, địa vị chỉ xếp sau Bạch Vi.Lúc trước, tôi nhiều lần va chạm với anh ta, nên anh ta không ưa tôi là chuyện hết sức bình thường.Nhưng lần này tôi không nói gì, mà nhìn coi Bạch Vi sẽ giải thích thế nào.Trong phòng bao rất yên tĩnh, có người đang nghi hoặc nhìn tôi hoặc Bạch Vi, có người thì cúi đầu như cố nhịn cười, hầu như đều là vì chiếc mũ lưới buồn cười trên đầu tôi.Đầu tiên, Bạch Vi quan sát phản ứng của những người khác, sau đó mới bình tĩnh đáp: “Quản lý Chung, mấy hôm trước, đúng là Phương Dương đã bị cảnh sát dẫn đi.

Nhưng đó chỉ là hiểu lầm, về sau họ đã điều tra rõ ràng, anh ta không vi phạm bất kỳ luật lệ nào ở đó cả.”Tôi tiếp lời, cười hi hi nói: “Nếu không chắc giờ tôi đang ở trong tù rồi, đâu thể ngồi uống rượu với quản lý Chung được, anh nói có đúng không?”Chung Khang Ninh hừ lạnh một tiếng: “Ai thèm uống rượu với loại cặn bã như cậu.”“Đừng tranh cãi nữa, ai còn cãi cọ nữa thì đi ra ngoài cho tôi.” Bạch Vi đột nhiên nghiêm mặt lớn giọng, lạnh lùng nói.“Tuân lệnh.” Tôi vẫn cười hi hi đáp lời Bạch Vi.Chung Khanh Ninh thì tức giận hầm hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế không nói gì nữa.Thấy vẻ dực dọc trên mặt anh ta, tôi thấy hơi khó hiểu.

Chẳng phải là ăn uống thêm bát thêm đũa thôi à, anh ta có nhất thiết phải như vậy không?Vả lại, tôi và anh ta thật sự đâu có xíc mích lớn gì đâu, anh có cần phải có thái độ thù địch như vậy với tôi không?Trong chuyện này hình có có điểm đáng ngờ.Tôi híp mắt nhìn Chung Khang Ninh, lúc thấy mọi người bên cạnh anh ta túm tụm lại thầm thì to nhỏ, tôi chợt hiểu ra, anh ta không nhằm vào tôi, mà là Bạch Vi.Anh ta cố tình gây sự với tôi, để Bạch Vi nói đỡ cho tôi, khiến những người khác trong nhóm dự án đồng cảm với anh ta, đồng thời nghi ngờ khả năng quản lý của Bạch Vi, dần dần hạ thấp danh tiếng của cô ta.Ừm, chắc là vậy.

Dẫu sao, tôi cũng là người mà Bạch Vi tuyển vào, nghi ngờ tôi thì chẳng khác nào nghi ngờ cô ta, còn Bạch Vi hình như lần nào cũng nói đỡ cho tôi, khó tránh khỏi khiến người khác thấy cô ta quá độc đoán, không công bằng.Khi Bạch Vi quyết định để tôi đảm nhiệm vị trí chủ trì cuộc đảm phán với BTT, Chung Khang Ninh là người đầu tiên phản đối, sau đó lại có sáu người khác cùng phản đối theo anh ta, từ đó có hể thấy anh ta có năng lực nhất định trong công ty.Còn Bạch Vi thì rõ ràng chưa đủ uy..