Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!

Chương 44: Dã Ngoại






Vốn dĩ định đưa cô gái nhỏ đi dạo buổi sáng, nhưng ăn xong thì cô cứ không chịu đi, ngóng mãi bác sĩ thú y đến xem cho mèo nhỏ. Lúc vị bác sĩ thú y người ngoại quốc rời đi đã là trưa.

Bạch Tử Thanh mải mê chơi với mèo nhỏ, đã tới đây hai ngày vẫn ru rú trong phòng, cùng lắm là ra ngoài vườn hóng mát.

Đã tới đây cũng không thể lãng phí cảnh đẹp này được. Buổi chiều, hắn lấy lý do đưa mèo nhỏ đi khám lại, tách một người một mèo ra, cuối cùng vì quá chán, Bạch Tử Thanh mới chịu ra ngoài.

Bạch Tử Thanh cũng không biết nơi này là nơi nào, cách đất nước của họ bao xa, nhưng quả thật cảnh vật ở đây cực kì đẹp.

Ngôi làng mang phong cách châu Âu cổ điển, bên này là núi cao bên kia là biển hồ rộng lớn, rộng tới mức cây cối ở bờ bên kia chỉ còn bé xíu bằng ngón tay cô. Dọc theo ven hồ là những loài hoa rực rỡ sắc màu, trong đó có một đoạn trồng loài hoa gì như cẩm tú cầu, nhưng màu sắc vừa kì lạ vừa rực rỡ. Bóng những đoá hoa in xuống mặt hồ càng làm cho khung cảnh trở nên mê ảo xinh đẹp.

Khác với buổi sáng lạnh giá, khi mặt trời đã lên, những tia nắng vàng nhảy nhót sưởi ấm không gian. Mà tia nắng ấy đẹp nhất khi đậu trên làn mi mỏng cong cong của người con gái.

Bạch Tử Thanh chầm chậm bước đi trên con đường lát đá ngoằn ngoèo, bỗng chốc dừng bước chân, đôi mắt long lanh ngắm nhìn không gian rộng lớn trước mặt, bên dưới là bóng hoa in trên mặt hồ, bên trên là bầu trời trong xanh tưởng như giơ tay là có thể chạm đến được.

Làn gió khẽ lay lay bên tóc mai mềm mại, vỗ về lên đôi má đỏ hồng của thiếu nữ.

Bất giác, Hoắc Đình muốn đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, hoặc cũng có thể chỉ là muốn vén tóc lên cho cô mà thôi.

Nhưng Bạch Tử Thanh như vô tình lại như cố ý, nhấc đôi chân nhỏ mang bốt bông, tiếp tục tiến về phía trước.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ dần đi xa, hắn thở nhẹ ra một hơi, nắm lấy bàn tay giữa không khí, ngưng lại một chút rồi bước theo phía sau cô.

Hai người cứ như vậy, em đi trước anh theo sau, một nhỏ một lớn, đến cả bước chân cũng đều một nhịp chầm chậm.

Chẳng biết đã cúi đầu đếm được bao nhiêu viên đá dưới chân, vật cản phía trước làm Bạch Tử Thanh phải ngước lên nhìn. Trước mặt cô là một chiếc lều được trang trí đẹp mắt, xung quanh còn treo nhiều đèn hoa, chong chóng. Thực sự là một khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Đây chính là cái mà người ta gọi là dã ngoại sao?

Kiếp trước cô làm gì có thời gian rảnh cho những hoạt động giải trí như thế này, kiếp này cũng chỉ ru rú trong một Hoắc Viên, chưa từng được trải nghiệm thú vui này.

Hoắc Đình bước đến bên cô tự lúc nào, đỡ lấy vai cô dắt cô tiến về phía trước. Để cô ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ bên bàn ăn, hắn cũng chẳng khoe khoang những gì mình đã cất công chuẩn bị, chỉ nhìn vào đống nguyên liệu trên bàn mà hỏi cô:

"Em thích ăn gì?"

Nhìn quanh đây có vẻ chẳng có ai, hắn hỏi vậy ý là cô muốn ăn gì thì hắn sẽ tự tay làm sao? Nhưng hắn từ nhỏ đến lớn đã vào bếp bao giờ, đừng nói là làm mấy việc dân dã như nướng than thế này.

Hơn nữa bữa trưa cô còn chưa tiêu hết, làm gì còn bụng mà đã lại ăn tiếp rồi.

Bạch Tử Thanh chỉ ngồi im nhìn khung cảnh phía trước, không đáp lại hắn.

Có vẻ hắn cảm thấy cũng chưa tới lúc ăn tối, bèn vào trong lều lấy ra hai chiếc cần câu đi tới bên cạnh cô.

"Em muốn thử câu cá không?"

Nói rồi hắn theo một cách tự nhiên nhất cầm tay dắt cô đến bờ hồ, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế gấp, treo sẵn mồi, đặt sẵn cần câu cho cô.

"Đây, lúc nào cái phao kia chìm xuống, dây câu bị giật tức là cá đã cắn câu. Em cầm thế này, kéo lên, hiểu không?"

Cô vẫn không trả lời.

Nhưng việc dễ như vậy chắc hẳn cô đã hiểu rồi, vấn đề là cô không chịu nói chuyện mà thôi. Vậy nên hắn cũng chỉ đành im lặng mà ngồi xuống bên cạnh.

Bạch Tử Thanh tuy không thèm trả lời Hoắc Đình, nhưng mắt lại chăm chăm nhìn chiếc phao tí hon dập dềnh trên mặt nước.

Người con gái thì chỉ chú ý đến cá, còn hắn thì chỉ hướng mắt về cô.

Bỗng ánh mắt cô chuyển hướng, Hoắc Đình nhận ra liền quay lại kéo cần câu của bản thân lên, một con cá to bằng bắp tay hắn quẫy tung khi bị nhấc lên khỏi mặt nước. Hoắc Đình kéo lên, thả cá vào xô, tiếp tục treo mồi thả dây.

Mấy phút sau, hắn lại kéo lên một con cá nhỏ nữa.

Bạch Tử Thanh hai tay chống má, nhìn chằm chằm chiếc phao bé tí của mình.

Tại sao hắn bắt được mấy lần rồi mà phao của cô vẫn không có động tĩnh gì vậy?

Thấy nét buồn bực thoáng qua trong mắt cô, Hoắc Đình đứng dậy, nhấc cả người cả ghế sang bên hắn, còn hắn thì chuyển ghế ngồi vào vị trí của cô. Như vậy cần câu của hắn đã trở thành của cô rồi.

Ba mươi phút sau.

Bạch Tử Thanh nhìn xô cá vẫy loạn của Hoắc Đình, nhìn đến nét giận dỗi tủi thân hiện lên trong ánh mắt.

Hoắc Đình sợ cô buồn, lại đứng lên muốn đổi bên, nhưng lần này cô ngồi ì lại không cho hắn đổi nữa.

Rất lâu sau, chiếc phao trước mặt Bạch Tử Thanh cuối cùng cũng có động tĩnh. Cô vội vàng đứng lên nhấc cần câu, đôi tay nhỏ vừa kéo vừa cuộn dây liên tục.

Là con cá rất to, to hơn cả con cá đầu tiên mà Hoắc Đình câu được.

Hắn đứng bên nhìn đôi mắt long lanh của cô, khoé miệng đã lâu không nhếch lên lúc này khẽ nở một nụ cười, giúp cô cho cá vào xô.

Nhìn đồng hồ đã sáu giờ, hắn thu lại cần câu, nói với cô:

"Muộn rồi, em phải ăn thôi."

"Hôm nay em thắng rồi, câu được con cá to nhất. Giỏi lắm."

Hắn xoa xoa đỉnh đầu cô cưng nựng, giọng nói trầm trầm dịu dàng khiến cô khựng lại mất vài giây.

Sau đó, cô trốn tránh bàn tay của hắn, tự mình xách xô cá độc nhất một con, lon ton đi về phía bàn cắm trại. Hoắc Đình cũng cúi xuống xách xô cá nặng của mình theo sau.

Nhìn hai xô cá trước mặt, Hoắc Đình chợt nhận ra một điều. Đến bếp hắn còn chưa xuống chứ đừng nói tới là làm mấy con cá sống này. Mà nếu lúc này gọi người khác tới làm giúp, cô sẽ chê bai hắn mất.

Khi Hoắc Đình còn đang nghĩ xem làm thế nào để vẹn cả đôi đường, Bạch Tử Thanh đã đặt dao thớt, đập một phát vào đầu cá, sau đó cạo vảy chặt vây, nhanh thoăn thoắt đã làm xong một con cá.

Gì chứ làm cá thì Bạch Tử Thanh là chuyên gia rồi. Ở kiếp trước, cô thường xuyên phải làm công việc này khi còn ở nhờ nhà họ hàng, với lý do là mua cá về phải còn sống, làm tươi thì mới ngon. Dù lần đầu bị cá quẫy, thậm chí còn bị cắn chảy máu tay, nhưng làm dần làm mãi cũng thành quen.

Hoắc Đình nhìn đôi tay cô thoăn thoắt làm cá, cũng có phần ngạc nhiên. Một cô bé nhút nhát nhưng động tay vào việc "máu me" thế này mà không đổi sắc mặt, quả thật hắn còn chưa hiểu hết về cô.

Nhưng điều hắn bực tức nhất là vốn dĩ muốn tận tay làm cho cô, thế mà cuối cùng lại để cô tự túc, còn phải phục vụ cho hắn.

Trời xâm xẩm tối, đèn hoa nhiều màu đã được thắp sáng, tạo nên bức tranh huyền ảo lung linh.

Hoắc Đình đứng một bên, trông vỉ than hồng, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trong lòng.

Yên lặng.

Chỉ có mùi hương cá nướng thơm phức cùng với tiếng nước xì xèo trên vỉ nướng.