Sau một vài lần như vậy, Bạch Tử Thanh vẫn im lặng. Cô cho rằng là cô nghĩ nhiều rồi, cô bé đó còn nhỏ, còn quá vô tư chưa biết ý tứ mà thôi. Nhưng cho đến hôm nay thì cô thực sự không chịu được nữa.
Vừa mở cửa thư phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh môi Thời Oanh vừa rời khỏi má Hoắc Đình, còn để lại trên đó một vệt son mờ ám.
Em gái dù ngây thơ thế nào chí ít cũng phải biết hắn đã có bạn gái, động chạm thân mật như thế là không đúng. Cô ta rõ ràng là cố tình làm vậy, còn cố tình để cô nhìn thấy.
Bạch Tử Thanh tiến tới đặt khay trà lên bàn rất mạnh, khiến nước trong ấm sánh cả ra ngoài.
"Mời hai người."
Nói xong liền đi ra không thèm quay đầu lại.
Hoắc Đình sợ cô hiểu lầm, vội vàng đứng lên chạy theo, bắt được cô ở đầu cầu thang, bèn ôm cô vào căn phòng gần đó, áp cô lên ván cửa.
"Mèo nhỏ của anh ghen à?"
"Anh hỏi thừa."
Cô bực mình gạt bàn tay đang xoa xoa trên má mình.
"Em đừng hiểu lầm. Lúc đó con nhóc đó nhờ vả anh, anh phiền quá nên gật đầu đồng ý cho qua chuyện, rồi đột nhiên nó làm thế, anh không kịp phản ứng."
"Vậy anh có nói cho cô ấy hiểu không? Nói cho cô ấy là anh có bạn gái rồi, làm như thế là không được, kể cả là anh trai em gái cũng không được."
Huống chi hai người họ lại còn là họ hàng xa tới nỗi pháp luật cũng đã cho phép kết hôn luôn rồi.
"Con nhóc đó không đi ra ngoài nhiều, vẫn còn quá vô tư, em đừng chấp với nó. Cũng đừng giận anh. Tiểu Oanh chỉ là em gái thôi."
Bạch Tử Thanh vẫn còn giận, lầm bầm trong miệng, nhưng không thoát khỏi đôi tai thính của Hoắc Đình.
"Em gái gì chứ? Em gái muốn làm vợ anh thì có."
"Thanh Thanh"
Hoắc Đình hơi lớn tiếng vì hắn không ngờ cô có thể nói ra điều vô lý như vậy. Mọi khi cô rất ngoan ngoãn nhường nhịn, không hiểu sao bây giờ lại bướng bỉnh ghen tuông vô cớ như thế này. Là vì hắn chiều chuộng cô quá nên sinh hư đúng không?
Lúc cho Thời Oanh vào, hắn cũng đã hỏi ý kiến cô rồi, là chính cô đồng ý, bây giờ lại giận dỗi vô lý, trong khi hắn không hề làm gì có lỗi với cô. Đã vậy cô còn nói lời không thận trọng đó.
Bị Hoắc Đình mắng, nước mắt ấm ức đã dâng lên ngập nửa con ngươi, Bạch Tử Thanh đẩy hắn ra rồi mở cửa chạy đi, không thèm để ý đến hắn nữa. Còn Hoắc Đình cũng giận cô, hắn không đuổi theo, chỉ là một lúc sau giáng một cú đấm lên cánh cửa gỗ.
Cả ngày hôm đó bọn họ chiến tranh lạnh, gặp nhau là im lặng, thứ duy nhất vẫn ríu rít chỉ có chiếc miệng nhỏ xinh của Thời Oanh...
Hoắc Viên có đãi ngộ cho người làm trong nhà khá tốt, đầu năm cũng có một bữa tiệc dành cho người hầu, mà năm nay bọn họ chọn tiệc nướng. Nhưng năm nay hơi khác với mọi năm, các vệ sĩ cũng tham gia cùng vì đội trưởng Kha Minh của bọn họ cảm thấy đi ăn tiệc ngoài hàng mấy năm đã quá chán, ăn tiệc tại nhà ấm cúng và vui vẻ hơn nhiều. Anh ta còn mời cả Lịch Dao đến chung vui.
Bạch Tử Thanh tuy cũng có thể nói không còn là người hầu nữa, nhưng cô vẫn tham gia, đặc biệt là để giúp cô Tô lo liệu chạy ngược chạy xuôi.
Cô gái nhỏ bưng một đĩa lớn chất đầy xiên thịt cùng rau củ, đang lúc vội vã làm cô bước hụt, suýt nữa là ngã sấp. May thay, một cánh tay to khoẻ đỡ lấy tay cô, một tay khác đỡ lấy đĩa thịt xiên.
"Cẩn thận."
"Cảm... Cảm ơn anh."
Jay cười hiền.
"Không có gì. Cô cẩn thận một chút."
Nhìn thấy Jay, Bạch Tử Thanh mới chợt nhớ ra anh ấy từng giúp mình, lần trước còn vì cô mà bị đánh oan, cô còn chưa xin lỗi người ta câu nào.
Khi thịt đã nướng xong, cô mang đến cho Jay một đĩa đầy, cúi đầu nói:
"Jay, chuyện lần trước thật xin lỗi, vì tôi mà anh bị ông chủ đánh như vậy."
Anh ấy chỉ cười, không hề có ý trách móc.
"Cô Tử Thanh đừng áy náy, tôi không sao. Là vệ sĩ nên mấy cú đánh đó với tôi là như cơm bữa rồi, lúc luyện tập còn dã man hơn ấy chứ. Không sao đâu."
Jay cố tỏ ra hài hước, cuối cùng cũng khiến Bạch Tử Thanh mỉm cười. Cô đẩy đĩa thịt nướng đến gần anh, vui vẻ:
"Cũng cảm ơn anh giúp tôi nữa. Đây là thịt tôi nướng, anh thử đi."
Toàn cảnh này đã bị Hoắc Đình nhìn thấy. Cả ngày nay hắn không thấy cô đâu, đi loanh quanh khắp thì mới phát hiện cô ở sân sau cùng đàn ông ríu rít, còn cười rõ là dịu dàng xinh đẹp.
Cơn ghen trong lòng nổi lên, hắn chen vào giữa bữa tiệc ồn ào, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người dắt tay Bạch Tử Thanh rời đi.
Trong phòng ngủ lớn.
Hoắc Đình đè cô trên ván cửa, nụ hôn mạnh bạo giống như muốn nuốt lấy người con gái. Sau một hồi giày vò đến thở hổn hển, hắn lên tiếng:
"Em dám nói cười với người đàn ông khác?"
Hắn áp sát cô, hơi thở áp bức lan toả, kìm nén sự ghen tuông điên cuồng trong giọng nói âm trầm.
"Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà."
"Nói chuyện bình thường mà em cần cười như thế với hắn à?"
"Cười thôi thì đã sao, chẳng lẽ em phải khóc à? Anh còn để người ta hôn má anh cơ mà."
"Nhưng nó là em họ anh."
"Em họ xa tới mức pháp luật cũng cho kết hôn rồi. Anh chẳng hiểu gì cả."
Giọt nước mắt oan ức cứ như vậy thoát khỏi tầm kiểm soát, tràn khỏi khoé mi, rơi lách tách trên khuôn mặt nhỏ.
Người yêu không tinh tế, chẳng nhận ra sự vô ý tứ của cô em họ có thể làm cô bất an, lại còn giận lại cô, mấy ngày chiến tranh lạnh.
Hoắc Đình thấy cô khóc mới bắt đầu áy náy. Đúng là lúc nhỏ hắn quý cô em gái kia, nhưng sau khi chuyện mười bốn năm trước xảy ra thì mối quan hệ cũng phai nhạt dần. Hắn vốn luôn coi cô ta là em họ không xét xa gần, vậy nên hắn quên mất trên thực tế hai người có khoảng cách đủ xa để có thể đi đến quan hệ nam nữ. Đến em ruột còn có thể khiến một cô gái ghen chứ nói gì đến một cô nàng họ hàng mấy đời rồi.
"Thanh Thanh, anh xin lỗi. Anh chỉ coi Tiểu Oanh là em gái nên trước giờ không nghĩ tới điều đó, không biết em bất an."
"Vậy bây giờ anh biết chưa, biết cảm giác của em chưa? Em mới chỉ nói chuyện với người ta một xíu anh đã thế này, thế mà anh còn để cô ấy vào phòng ngủ, nằm lên giường, còn để cô ấy hôn anh... Hức..."
Bạch Tử Thanh vừa mếu khóc vừa đập bồm bộp lên ngực hắn kể tội.
Hắn để cô đánh cho hả giận rồi mới ôm chầm lấy cô, vuốt ve bờ vai nhỏ run lên vì khóc, dỗ dành:
"Anh xin lỗi, Thanh Thanh đừng khóc nữa."
"Từ giờ anh sẽ chú ý, chỉ để em vào phòng anh, chỉ để em lên giường anh, chỉ để mình em chạm vào anh thôi, được không?"
Lời dỗ dành kì lạ này ấy thế mà lại dỗ được cô nín khóc rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thế nào cũng thấy người thiệt chỉ có cô là sao nhỉ?