Nữ Hộ Vệ

Chương 2: Có thể tiếp tục giờ Mão thượng cương hay không?




*Giờ Mão: 5h đến 7h sáng.

*Thượng cương: bắt đầu nhận công việc.

Trong thư phòng huân gỗ đàn hương, thanh thần dưỡng khí.

Trương tổng quản khom người hạ giọng hồi bẩm, ép âm điệu vừa phải, ngữ tốc ôn hoà, làm người nghe không hề cảm thấy nửa phần khó chịu. Nội dung bẩm báo được tóm tắt rõ ràng rành mạch, không khoa trương nửa câu, cũng chưa từng che giấu nửa phần, toàn bộ đều đúng với sự thật.

Trên chiếc bàn sách lớn làm từ gỗ đàn hương, trừ bỏ thập phương bảo nghiên chính là một chồng sổ sách thật dày. Người ngồi sau án thư tư thế đoan chính, lật từng trang sách, nhìn tới chỗ sai sót liền nhấc bút khoanh tròn, không sai sót gì thì nhấc bút viết chữ "duyệt".

Bẩm báo xong, Trương tổng quản cũng không dám quấy rầy, lặng yên không tiếng động quy củ lui về một bên.

Thư phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn âm thanh lật sổ sách đôi khi vang lên.

Qua tầm nửa nén hương, khi nét chữ "duyệt" thiết hoạ ngân câu* cuối cùng được viết xuống, tiếng trang sách cọ xát vang lên nãy giờ cũng đình chỉ theo.

* Thiết hoạ ngân câu: 铁画银钩 hình dung thư pháp vừa cứng cáp vừa mềm mại, xuất phát từ Âu Dương Tuân - "Dụng bút luận" thời Đường.

Thị tòng cạnh án thư bưng nước trà lên, một thị tòng khác nhanh nhẹn bước đến sau án thư, đấm lưng bóp vai giúp chủ tử gia nhà hắn thả lỏng gân cốt.

Nhấp ngụm trà nóng, Vũ Vương nhìn về phía hai vị phụ tá: "Nhị vị tiên sinh thấy thế nào?"

Trần, Mã hai người trầm ngâm một lát.

Một cung nữ sống hay chết thật ra cũng không coi là đại sự. Cho dù đó là Dục Tú Cung ban xuống, cũng chẳng qua là một con kiến, chỉ cần kiếm cái lý do nhỏ nhặt mà hợp lý để báo cáo, toàn cung cũng phải nể mặt mũi và thế là việc này cứ vậy mà xong. Mặc dù Thục phi nương nương trong lòng không vui nhưng cũng sẽ không làm khó dễ chủ tử gia, đến cùng thì nàng vẫn muốn duy trì chút mẫu tử tình cảm ít ỏi này để chủ tử gia có thể dìu dắt Thập Nhị gia nhiều thêm chút nữa.

Nhưng mấu chốt là, lần này người gánh trách nhiệm lại là cái tên Lỗ Hải, bào đệ của thủ lĩnh hộ vệ Lỗ Trạch. Phải biết rằng Lỗ Trạch đi theo chủ tử gia lâu hơn cả bọn họ, hắn là cánh tay đắc lực của chủ tử gia. Muốn giải quyết chuyện này, khó tránh khỏi khiến mọi người cảm thấy bó tay bó chân.

Hai người không nhịn được nhìn về phía Trương tổng quản, cũng không biết Trương tổng quản lần này là làm việc kiểu gì, cái loại việc đội nồi này vậy mà không giao cho mấy tên quản sự vặt vẵnh làm, lại đi tìm bào đệ của Lỗ Trạch, đây còn không phải tự nhiên vô duyên vô cớ đắc tội người ta hay sao.

Cũng thật không ngờ, cái vị Trương tổng quản mặt thì hoà hợp êm thấm, giờ phút này trong lòng cũng đang hận chết đi được. Hắn vốn là phân phó Vương Tiến tìm tên Lưu Tín tới đội cái nồi này, ai dè Vương Tiến cả gan bằng mặt không bằng lòng, giấu hắn đi tìm Lỗ Hải! Bại lộ đến thế này, hắn chỉ sợ sẽ lưu lại cái ấn tượng làm không được việc trong lòng chủ tử gia.

"Chủ tử gia cảm kích nàng có ân hộ chủ, mời thầy bốc thuốc không hề bạc đãi, điểm này ai cũng không thể chỉ trích. Chỉ là con người năng lực có hạn, đại khái nàng có thể gắng gượng giữ được một mạng đã là đại hạnh, còn lại cứ dựa theo ý trời. Dù gì nàng cũng là người đắc lực bên phía nương nương, vương phủ tốt nhất vẫn là sai người vào cung tạ lỗi, nương nương chắc cũng sẽ hiểu chủ tử gia không dễ dàng, sẽ không trách tội đến cùng."

Rốt cuộc vẫn là Trần An Hàm lớn tuổi trước mở miệng đáp lời, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội vị hộ vệ thủ lĩnh có chút uy vọng này, lựa lời tránh đi phần xử lý trừng phạt. Chỉ là sau khi nói xong lời này, hắn lại sợ trước mặt chủ tử gia biểu hiện xử sự quá mức khéo léo đưa đẩy, lại vội vàng ném vấn đề sang cho Trương tổng quản: "Nghe nói nàng còn từng chạy khỏi vương phủ? Xin hỏi tổng quản nàng tại sao phải ra khỏi vương phủ, còn đi gặp những ai, có chỗ nào cảm thấy dị thường?"

Trương tổng quản đang lúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim khoanh tay nghe chuyện, thình lình nghe được có người hỏi hắn, lông mày nhảy dựng, ngay sau đó lại đè ép mặt mày hòa khí trả lời: "Ngay ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, nàng ta liền tìm cách chuồn êm ra khỏi phủ. Nô tài cảm thấy sự việc khác thường nhưng cũng không hề ngăn trở, chỉ sai người lẳng lặng đi theo, thẳng đến khi nàng lần nữa hồi phủ. Sau khi ra phủ tổng cộng tiếp xúc với bảy người, nô tài sớm đã mời hết vào trong phủ, tất cả đều đang ở bên ngoài đợi hầu."

Trần An Hàm trong lòng chợt giật mình, nhận ra vừa rồi lúc hỏi chuyện lỡ có ý nghi ngờ, sợ là có chút mạo phạm vị Trương tổng quản này.

Cũng may bên cạnh Mã Anh Phạm mở miệng giải vây: "Trần huynh vội vàng nên nói loạn, Trương tổng quản tâm tư cẩn trọng, hành sự chu toàn, sao lại có thể làm người ra khỏi phủ hồ ngôn loạn ngữ, hành sự quái đản, làm hỏng thanh danh vương phủ?"

Lời nói tâng bốc tổng quản làm việc chu toàn, làm hắn trước mặt chủ tử gia tăng thể diện, lại ám chỉ Trần An Hàm chỉ là quan tâm vội vàng đến nỗi loạn cả lên, không thể chất vấn chỗ nào.

Trần An Hàm trong lòng cảm kích, cũng nhân thể mở miệng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là muốn nói như thế."

Trương tổng quản vẫn dáng vẻ hoà đồng như cũ, tựa hồ vẫn chưa đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng. Chờ chủ tử gia lại nhấp xong một ngụm trà, cung kính cúi người nhỏ giọng xin chỉ thị: "Chủ tử gia, có cần phải tuyên triệu người vào hỏi một chút?"

"Không cần."

"Vâng."

Thấy Vũ Vương vỗ án đứng dậy, tiện đà dạo bước hướng về lồng chim treo trên cửa sổ khắc hoa, Trương tổng quản vội vàng vẫy tay ý bảo người hầu lấy ngũ cốc cho chim ăn từ cái tráp trên tủ đứng. Hắn bưng hộp đựng đầy ngũ cốc bước theo, đồng thời cũng mở miệng thỉnh tội: "Là sai sót của nô tài, là nô tài suy nghĩ không chu toàn, bên ngoài đều là mấy tên cu li ti tiện, thân phận rẻ mạt, há có thể cho vào trong làm bẩn mắt chủ tử gia."

Vũ Vương tay nắm ngũ cốc chợt dừng lại: "Đều là người trong cung?"

"Không thể nào!" Chủ tử gia thường ngày ít nói nay lại chịu mở miệng hỏi, nhất định là có vài phần hứng thú, Trương tổng quản thấy vậy không khỏi tinh thần chấn động: "Nô tài đã điều tra rõ ràng tổ tông tám đời mấy kẻ này, đều là truyền đời cu li với bán hàng rong, không có nửa điểm quan hệ với thế lực. Nô tài đương nhiên cũng không dám sơ suất, nô tài đã hỏi mấy người này từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng cũng đã hỏi rõ ra rồi. Nguyên lai nàng sở dĩ cùng những người này nói chuyện là do nàng bị người ta trói lại, nên hướng đến bọn họ cầu cứu đây."

"Ồ? Bổn vương trói nàng?"

Nghe được hắn chủ tử gia dở khóc dở cười ý vị, Trương tổng quản liền nói: "Cũng không phải. Theo như nàng miêu tả, trói nàng là một người cao lớn vạm vỡ, hung thần ác sát hán tử, nô tài vừa nghe nàng nói liền biết, còn không phải là tên Lỗ Hải hay sao."

Vũ Vương quay đầu lại nhìn hắn: "Lỗ Hải?"

Trương tổng quản vội gật đầu: "Lỗ Hải." Vũ Vương cười lên tiếng, khuôn mặt xưa nay ít khi nói cười đều ôn hòa rất nhiều.

Trương tổng quản cùng hai vị phụ tá cũng đều cười theo.

Thấy chủ tử gia tâm tình rất tốt, Trương tổng quản cả người gân cốt đều thả lỏng, lại nói: "Đại khái thấy không ai trả lời nàng, sau khi đi trên phố một lúc, nàng liền khóc sướt mướt hồi phủ. Nhưng từ ngày ấy trở đi, nàng liền không hề muốn náo loạn chuồn ra khỏi phủ, người cũng trở nên thành thật rất nhiều."

Vũ Vương duỗi tay mở ra lồng chim tinh xảo, ngón tay vỗ về đầu hoạ mi màu nâu đỏ, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Lúc trước nghe ngươi nói, nàng đến tên mình cũng không nhớ rõ?"

"Đâu chỉ không nhớ rõ!" Trương tổng quản tự chỉ vào đầu mình khoa chân múa tay: "Đến cả Lỗ Hải thuận miệng trêu rằng nàng là hộ vệ trong phủ, nàng đều tin tưởng không nghi ngờ. Bọn hạ nhân trong viện của nàng nói, thời gian gần đây nàng đều hỏi thăm khắp nơi, muốn xem giờ Mão hộ vệ làm việc ở đâu."

Lời này nói xong, Trương tổng quản không phụ sở vọng thấy nhà hắn chủ tử gia lại cười.

Cầm lấy nắm ngũ cốc cho hoạ mi ăn, Vũ Vương đem lồng sắt đóng lại một lần nữa. Sau khi lấy khăn lau qua tay, hắn không nhẹ không nặng phân phó: "Đi đem Lỗ Trạch gọi vào đi."

Minh Võ đường, Lỗ Hải tựa quải trượng đứng tại góc tường, không màng sau lưng bị hình côn đánh đến huyết nhục mơ hồ, cố nén đau đớn không bôi thuốc, đôi mắt thẳng vọng về phía cuối con đường.

"Đại ca!"

Rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ xa bước nhanh tới, Lỗ Hải hốc mắt nóng lên, thấp thỏm rồi lại thê lương bi ai lên tiếng gọi.

Lỗ Trạch cũng không để ý tới hắn, xụ mặt đi thẳng qua trước mặt hắn rồi sau đó rảo bước tiến đến cửa lớn Minh Võ đường.

Lỗ Hải sắc mặt trắng nhợt, trong lòng như có gió phần phật thổi qua lạnh thấu tâm can

Hắn không chút suy nghĩ liền chống quải vội vàng đuổi theo, trong miệng không ngừng thê thảm kêu đại ca. Tiến trong đại đường hắn liền ném gậy, ôm hắn đại ca chân ô ô khóc, cầu hắn đại ca cứu hắn, đừng làm hắn bị đuổi ra khỏi vương phủ.

Kể từ khi đại ca hắn nhận hắn vào Vũ Vương phủ làm việc mấy năm nay, hắn hưởng qua vô số phong quang, mấy lão gia bên ngoài đều phủng hắn nịnh bợ hắn, làm hắn quá tự tại đắc ý. Bây giờ từ chỗ cao ngã xuống, hắn bị đuổi ra phủ, mấy người ngày xưa ghen ghét hắn còn không phải sẽ cười chết! Huống hồ hắn trừ bỏ có chút sức lực thì cái gì cũng không biết làm. Bắt hắn về quê trồng trọt, vậy thà cho hắn đi tìm chết!

"Được rồi, ngươi đừng gào nữa!" Lỗ Trạch muốn nhấc chân đá văng hắn ra, nhưng ánh mắt vừa liếc phía sau lưng hắn thấy máu me loang lổ thảm trạng, rốt cuộc vẫn mềm lòng, "Sớm biết có hôm nay hà tất lúc trước còn làm!"

"Đại ca, ta thật sự biết sai rồi, ta lần sau cũng không dám nữa..."

"Không có lần sau nữa."

Lỗ Hải chợt nghe lời này tức khắc tuyệt vọng ngã xuống, mặt xám như tro tàn.

Lỗ Trạch thở dài: "Đừng tưởng có lần sau, lần này chủ tử gia khai ân, ngươi lãnh xong hình côn rồi, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu sau này, ngươi hành động vẫn cứ bạo ngược ương ngạnh không biết thu liễm, còn gây rắc rối thêm một lần nữa thì kể cả thần tiên cũng không bảo vệ được ngươi! Đến lúc đó có thể giữ cái mạng ti tiện cút trở về quê hương cũng là thiên đại ân điển. A Hải, ngươi có hiểu không?"

"Hiểu! Ta hiểu được rồi!" Sự tình đột nhiên hồi chuyển, Lỗ Hải cả người tức khắc sống lại, kích động chỉ tay lên trời thề: "Đại ca yên tâm, về sau ta cái gì cũng nghe theo ngươi, ngươi nói hướng đông ta không đi hướng tây, ngươi nói bắt gà ta tuyệt không đuổi cẩu!"

"Ta muốn chính là ngươi không gây chuyện!"

Lỗ Hải gật đầu một cái tỏ ý đã biết, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm chặt hai chân của đại ca hắn: "Lúc trước ở hình đường, Lại Tam nghe nói về việc này, trực tiếp doạ ta rằng khẳng định sẽ bị đổ oan lên đầu. Ta thật sự cho rằng lần này xong đời rồi! Đại ca, rốt cuộc vẫn là ngươi có bản lĩnh."

"Là chủ tử gia ngoại lệ khai ân."

"Đúng, đúng, ta đây liên quỳ lạy dập đầu cho chủ tử gia."

Lỗ Hải vụng về chuyển động thân thể hướng về chủ tử gia tẩm điện dập đầu, đầu mới vừa chuyển, liền bắt gặp người đứng ở cửa ngượng cười, thân ảnh này còn không biết đã đứng bao lâu, đột ngột phản chiếu vào đôi mắt trợn to như chuông đồng của hắn!

Thời Văn Tu chỉ cảm thấy giờ phút này xấu hổ đến nỗi muốn linh hồn xuất khiếu.

Nếu giờ phút này nói nàng mới đi qua đây, không khéo chỉ nghe vào một nửa lỗ tai, bọn họ, đặc biệt là cái tráng hán đang quỳ xuống đất thực thảm thiết kia, hắn tin sao?

"Cái kia...... Các đại nhân hảo."

Lỗ Hải hút khẩu khí: "Ngươi, sao ngươi lại tới đây?!"

Mắt hắn như chuông đồng, trừng chết người mới tới, nghiến răng nghiến lợi nhịn đau từ trên mặt đất bò dậy, cơ mặt đầy vặn vẹo cùng tràn ngập kinh nghi bất định.

Lỗ Trạch trong lòng cũng căng thẳng, sợ Lỗ Hải sự tình còn chưa có hoàn toàn giải quyết.

Thời Văn Tu không hiểu bọn họ cảnh giác cùng kinh nghi, sau vài lần chần chừ, vẫn là căng da đầu biểu đạt rõ: "Là thế này thưa đại nhân, gần đây ta cảm thấy vết thương tốt hơn rất nhiều nên muốn hỏi một chút, có thể hay không...... hoãn mấy ngày nghỉ do bệnh, sau đó cứ theo lẽ thường giờ Mão thượng cương?"

Nàng cực kỳ cấp bách muốn nhanh chóng công tác làm việc. Không đơn thuần chỉ là là muốn dung nhập sinh tồn trong thời đại này, nàng càng muốn kiếm tiền cải thiện sinh hoạt a. Trong khoảng thời gian này, sống trong căn viện lụn bại kia, chịu cảnh người người trong viện trợn trắng mắt nhìn mình ăn một ngày hai bữa, cơm canh đại thùng, thật sự làm nàng sợ hãi.

Không nghĩ tới nàng vừa nói ra lời này, lại đồng thời làm Lỗ gia huynh đệ sợ ngây người.

Lỗ Hải miệng há ra càng ngày càng lớn, vẫn may không phun ra một đống lời thô tục.

Rốt cuộc vẫn là Lỗ Trạch kinh qua sóng to gió lớn nên tâm tính ổn định hơn, hắn thoáng trấn định để lại câu nói làm nàng ở đây chờ một chút, rồi tàn nhẫn bắt lấy Lỗ Hải cổ áo rời đi.