Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Nữ Hoàng Ai Cập Asisư - Chương 60




Asisư cảm thấy bụng tưng tức, cứ như bị ép chặt lại, bên tai lại nghe loáng thoáng tiếng của Carol đang la hét: 

- Tên khốn nạn đồ khốn kiếp, mau thả ta ra. Ta không muốn đến Hitaito, mau thả ra.

Mặc cho Carol la hét, Izumin vẫn bế nàng ta đi vào hoàng cung tráng lệ kia. Ta quay đầu nhìn ông đội trưởng già phải vác ta, trên mặt ông ấy đổ mồ hôi nhễ nhại, âm thầm cắn răng khóc không thành tiếng. Chắc Izumin chê ta tặng nên chọn vác Carol, hu hu, chuyến này về phải giảm cân mới được.

Carol rất sung sức, vào đến trong hành cung vẫn không ngừng la hét, thu hút không ít sự chú ý. Ông đội trưởng đặt ta vào góc phòng rồi tiến đến hành lễ với lão hoàng đế Hitaito và hoàng hậu. Ta hơi ngây ngốc nhìn hoàng hậu, bà ấy là một người phụ nữ tuổi trung niên, nơi khóe mắt xuất hiện vài vết nhăn nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp mà còn tăng thêm sự dịu dàng cùng hòa nhã. Nụ cười chân thành, ánh mắt như tia nắng ấm áp lòng người. Ta đỏ mặt, không dám nhìn hoàng hậu nữa, vội cúi đầu nhìn sang chỗ khác. Hoàng hậu như thế khi còn trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, nếu không lão háo sắc như hoàng đế Hitaito làm sao lại cưới nàng làm hậu. Hoàng hậu xinh đẹp như thế, thảo nào Izumin nhà ta lại sở hữu một nhan sắc động lòng người thế kia! Mái tóc bạch kim cũng được thừa hưởng từ bà, đôi mắt xinh đẹp cũng thế. Ta lại lén nhìn lão hoàng đế thì kinh hãi, may mắn, Izumin của ta không giống ông ta cho lắm. Ngoại trừ khí thế đế vương trên người hai cha con khá giông nhau, còn lại đều khác hết. Thử nghĩ nghĩ, nếu sau này…

Sau này khi về già, Izumin cũng sẽ để bộ râu quai nón bạch kim, tóc bạch kim, đôi mắt lạnh lùng… 

Môi ta giựt giựt, đầu không dám nghĩ nữa, cảm thấy có chút bất lực, thật muốn khóc…

Izumin, ngươi làm ơn đừng đi vào vết xe đổ của cha ngươi…

Hoàng đế Hitaito vui vẻ cười ha ha, tò mò nhìn Carol đánh giá, tay khẽ nâng mặt nàng lên. Carol sợ hãi không dám cựa quậy nữa, bên kia hoàng hậu vội hỏi thăm tình hình của Mitamun. Thấy Izumin im lặng không trả lời, bà khóc ngất lên rồi ngất lịm đi. Hoàng đế Hitaito cũng không bông đùa nữa, sát khí bắt đầu nổi lên, túm lấy Carol rồi ném xuống sàn, lạnh giọng hỏi:

- Nói, ngươi giết con gái ta để cướp tình yêu của Menfuisư đúng không?

- Không, không phải, tôi thật sự không biết, không phải tôi…

- Ngụy biện!!!

Lão ta vung tay rút kiếm ra, sắp chém xuống thì Izumin vội đứng ra ngăn lại. Vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, không có một chút nao núng, chậm rãi lên tiếng:

- Phụ vương, nàng ta là báu vật của Ai Cập. Bắt được nàng ta, coi như kế hoạch thôn tính Ai Cập của chúng ta dễ dàng hơn được một chút. Không nên vì xúc động nhất thời mà làm mất đi lá bài chủ chốt.

Lão quốc vương Hitaito hừ một tiếng rồi rút kiếm vào, xoay mình đi tìm hoàng hậu. Ánh mắt hắn lướt qua ta thì khựng lại, nheo mắt nhìn ta đang nằm trong góc:

- Izumin, còn cô ta là ai? – vừa hỏi, tay vừa chỉ về hướng ta. Izumin vẫy vẫy ý gọi ông đội trưởng mang ta đến. Dù sao ông ấy vẫng đàng hoàng tử tế hơn, khuân ta lại sau đó nhẹ nhàng đặt xuống chứ không ném ta như bị thịt. Quốc vương Hitaito kéo miếng vải bịt mồm cùng đống nùi giẻ trong miệng ta ra khiến ta ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên. Thấy lão ta nhìn mình như thế thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười! Hi, xin chào cha chồng, con là con dâu người a! Ta âm thầm nói trong đầu chứ không hề dám nói thành tiếng, nếu không kẻ giết ta sẽ là Izumin.