Nữ Hoàng Tin Đồn

Chương 4: Lễ đính hôn hoang đường




Lại nói về Đường Ca Nam,sau khi nghe lén quay lại hội trường, nhìn khắp một lượt mà không thấy bóngdáng Phong Bình đâu. Phương Bá Thao đang uống rượu trò chuyện, cười nói vui vẻvới chủ tịch Lưu của quỹ từ thiện, về sau có thêm một đôi vợ chồng nhập hội.

Anh tìm trong đám đông một lúc, không thấy Phong Bìnhmà lại chạm mặt Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân, bỗng chốc bị quấn chặt lấy khôngrời ra được. Tiếp theo là phần quyên góp, các minh tinh, đại gia đều lũ lượtchỉnh sửa quần áo cho thật rạng rỡ trước ống kính nhưng anh vẫn không nhìn thấybóng dáng của Phong Bình. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cũng không lộdiện.

Anh nghi ngờ không biết liệu có phải cô ta đã về trướcrồi không. Tuy làm như vậy rất thất lễ nhưng loại người như cô ta thì có chuyệngì không thể làm được?

Phương Bá Thao cũng thấy kỳ lạ, kéo con trai ra mộtgóc rồi hỏi: “Quân Hạo, con có nhìn thấy tiểu thư không?”

Phương Quân Hạo ấm ức trong lòng, cố tình dùng ánh mắtchớp chớp của Châu Tinh Trì, trả lời câu hỏi của bố một cách hết sức khoatrương: “Không phải chứ? Sao bố lại làm mất bạn của mình?”

Phương Bá Thao trợn mắt, tỏ thái độ không hài lòng.

Phương Quân Hạo vội thay đổi thái độ, mỉm cười và nói:“Chắc là về trước rồi”.

Phương Bá Thao tỏ vẻ bối rối: “Sao không nói một tiếngnhỉ? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

“Bố lại lo bò trắng răng rồi, ở Thánh Anh thì xảy rachuyện gì được chứ? Cô ta không đi hại người là tạ ơn trời đất lắm rồi. À, đúngrồi, lúc nãy còn nhìn thấy khoản tiền trên tấm ngân phiếu…”, bỗng nhiên anh tahạ thấp giọng, “Khoản tiền lớn như thế là lấy trong tài khoản của cô ta, đúngkhông ạ?”

Mặt Phương Bá Thao biến sắc, giận dữ quát: “Mày dámcoi thường bố mày?”

Phương Quân Hạo ngậm mồm, gục mặt xuống và nói: “Khôngdám”.

Phương Bá Thao sờ cái cằm nhẵn bóng, chuyển từ giọngđiệu giận dữ sang trầm lắng: “Tuy ta có tiền, nhưng khoản tiền lớn như vậy, quảthực là kinh thiên động địa, không phải là tác phong của bố con”.

Phương Quân Hạo ngẩng đầu cười ha ha hai tiếng, nghĩthầm: Con biết ngay mà. Sau đó hai cha con quay người đi tìm bạn gái, à không,Phương Bá Thao tìm con gái.

Phương Quân Di vừa nhìn thấy ông ta liền hỏi: “Bố, bạncủa bố đâu? Giới thiệu cho con làm quen với?”

Phương Bá Thao cố tỏ vẻ nghiêm nghị liếc nhìn Richard,sau đó nói với giọng điệu chẳng vui vẻ gì: “Trong mắt con còn có ông bố già nàysao?”

Phương Quân Di lắc lắc cánh tay của bố rồi làm nũng:“Dĩ nhiên rồi, con muốn lại gần hỏi bố từ lâu rồi, nhưng con thấy bố nói chuyệnvới chú Lưu suốt, con sợ làm phiền hai người mà…”

Phương Bá Thao lại liếc Richard một lần nữa, thấy lòngchua chát: Rõ ràng là mày dính chặt vào cái thằng này không rời nửa bước. Nhưngvì có Richard ở đó nên ông đành phải nói úp mở: “Một người bạn, lát nữa con sẽgặp”.

“Cô ấy đâu ạ?”

“Đi rồi”.

“Sao cơ?”

“Sao cái gì, mau lên xe. À, còn cậu…” Phương Bá Thaochỉ Richard: “Cậu không cần đưa Quân Di về, cậu tự về đi”.

Richard: “???!…”

Sau khi mọi người ra về hết, nhân viên phục vụ đếnquét dọn thì thấy một quý cô đang nằm dựa trên sofa ngủ ngon lành, thế là vộivàng tiến lên đánh thức cô ta dậy. Phong Bình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đứngdậy đi ra ngoài, đến tủ để đồ thì thấy chiếc áo khoác da báo sang trọng quý giávà túi trang điểm không cánh mà bay.

Cô gọi nhân viên phục vụ đến hỏi.

Nhân viên phục vụ cũng biến sắc: “Là côChu cầm đirồi ạ. Cô ấy nói là bạn của cô nên giúp cô cầm hộ quần áo”.

Phong Bình nghe vậy lập tức hiểu ra mọi chuyện, côcười gượng: “Tuy tôi có quen cô ta nhưng quyết không phải là bạn”.

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, tuy sắc mặt cóbiến đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô ta mời cô đợi một chút, sau đó nhanh chóngđi hỏi giám đốc. Sau khi biết chuyện giám đốc cũng thấy đau đầu. Cô Chu là emgái của ông chủ lớn, làm sao có thể lấy đồ của khách được? Trò đùa quái đản,hay là ai đó đắc tội với cô tiểu thư này? Dù thế nào đi nữa thì chuyện này sẽcó ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Mất quần áo của khách là chuyện nhỏ, không cẩnthận để tiểu thư Chu mangtội danh ăn cắp thì đó mới là vết nhơ lớn, vô cùng lớn, không thể đùa được.

Anh ta vội vã đến xem xét tình hình, quý cô này cũngxinh đẹp thật nhưng mặt rất lạ. Điều này khiến anh ta thấy nhẹ cả người. Điềuđó chứng tỏ cô ta không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là minh tinh,chí ít thì anh không quen cô ta. Vậy thì chắc chắn cô ta không phải là hội viêncủa hội quán, có lẽ là bạn gái của một đại gia nào đó? Nếu vậy thì việc nàycũng dễ giải quyết. Về nguyên tắc thì không phải là hội viên không được vào hộiquán, nhưng nhờ có các đại gia, thỉnh thoảng cũng có một số cô gái xinh đẹpđược xuất hiện ở đây.

“Xin hỏi quý danh của quý cô?” Anh ta mỉm cười hỏi.

“Tôi họ Phong”.

“Cô Phong, xin hỏi thẻ hội viên của cô?”

“Tôi không phải là hội viên”.

Đúng như dự đoán, anh ta mỉm cười nói: “Vậy thì bạncủa cô Phong là?”

“Phương Bá Thao”.

Điều này khiến anh ta có chút ngạc nhiên, thì ra làchủ tịch hội đồng của khách sạn Thời Quang. Nhưng vì sao chủ tịch Phương khôngđưa cô ta về? Trừ phi cô ta chọc giận chủ tịch Phương?

“Ông Phương bây giờ…”

Phong Bình không muốn lằng nhằng với anh ta, thẳngthắn nói: “Ông ấy về rồi, tôi cũng chuẩn bị về, nhưng áo khoác của tôi bị cô Chulấymất rồi”.

Giám đốc vẫn mỉm cười: “Cô Phong, xin hỏi cô có nhìnthấy tận mắt không?”

Phong Bình hơi nhíu mày: “Là nhân viên phục vụ của cácanh nói”.

Giám đốc quay đầu lại nhìn cô gái trẻ lúc nãy, mắt híplại, hạ thấp giọng hỏi: “Cô có nhìn rõ không? Áo khoác của quý cô đây có đúnglà do cô Chu lấy đikhông?”

Cô gái ấy cũng khá thông minh, nhìn thấy sắc mặt củagiám đốc không đúng nên bỗng chốc mập mờ hẳn lên: “Dạ… tôi không nhớ rõ lắm…hình như cô Chu chỉ lấyáo của mình”.

Giám đốc lập tức hỏi lại: “Vậy thì cô có nhớ là rốtcục cô Phong đây có mặc áo khoác đến hay không?”

Muốn lấp liếm thì phải lấp liếm đến cùng, dù gì thì họcũng là hội quán cao cấp, quyết không thể xảy ra những chuyện như để mất đồ củakhách được. Muốn trách thì trách cô ta không phải là hội viên, đành phải chịuấm ức thôi. Kể cả sau chuyện này cô ta có đến tìm chủ tịch Phương khóc lócnhưng nể mặt ông chủChu, Phương Bá Thao cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa chủtịch Phương lại bỏ rơi cô ta ở đây mà về trước, ha ha.

Giám đốc đã dự tính đâu ra đấy, dường như cô phục vụcũng là giun đũa trong bụng anh ta, cả hai phối hợp rất ăn ý, kẻ tung ngườihứng: “Hình như cô Phong không mặc áo khoác đến…”

Giám đốc lạnh lùng nói to: “Cái gì mà hình như? Rốtcuộc là có hay không?”

Cô gái lập tức nói dứt khoát: “Không ạ”.

Trời lạnh như thế này mà có người không mặc áo khoácra ngoài, trừ phi người đó bị điên. Vốn dĩ Phong Bình cũng không quan tâm đếnchiếc áo ấy lắm, nhưng thấy hai người họ kẻ tung người hứng như vậy, trong lòngcũng không kiềm chế được muốn nổi cáu. Nhưng nói thế nào thì đứng dưới nóc nhàngười ta không thể không cúi đầu, cô chỉ có thể nén giận trong lòng.

Cô cố gắng kiềm chế: “Vậy thì phiền anh gọi giúp tôichiếc xe, tôi phải về”.

Giám đốc mỉm cười nói: “Xin lỗi quý cô, cô không phảilà hội viên nên chúng tôi không phục vụ việc này”.

Một số phụ nữ cứ tưởng mình có nhiều tiền nên cao cấphơn người khác, bắt họ chạy đi chạy lại, tối mặt tối mũi, còn nhiều chuyện hơncả thiên kim tiểu thư thực sự. Cuối cùng thì hôm nay cũng được hả giận.

Thế là Phong Bình bước ra khỏi hội quán với tư thếhùng hồn, trong ánh mắt đắc chí của giám đốc. Hình ảnh ấy thật giống với “Gióđìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi… sẽ trở lại”*

(* Nhắc lại câu thơ của Kinh Kha năm xưa ngâm bên bờsông Dịch Thủy trước khi vào đất Tần hành thích Tần Vương: Gióđìu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ ra đi không trở về, ngụ ýPhong Bình sẽ quay lại nơi này và rửa hận)

Phong Bình run cầm cập bước ra khỏi hội quán như mộtchiếc lá rụng, cô nhìn xung quanh, đến một chiếc taxi cũng không có. Trong lòngtrào dâng niềm tuyệt vọng. Cũng đúng thôi, những người ra vào hội quán cao cấpnhư thế này, dù thế nào đi nữa thì cũng chuẩn bị cho mình một chiếc xe bốnbánh, chỉ có lái xe taxi nào đầu óc có vấn đề thì mới đến đây chờ khách.

Nhưng tục ngữ nói rất đúng: Đâu khác có đó, trời khôngbao giờ tuyệt đường sống của con người.

Đúng lúc cô lạnh đến co rúm người lại thì anh hùngZorro yêu quý, à không, là Đường CaNam điện hạxuất hiện. Anh mặc chiếc măng tô màu đen, sải bước lại gần dưới ánh đèn đường uám, chiếc áo khoác kêu sột soạt trong gió, trông thật phong độ, thật khí thế.

Thế mới nói đàn ông xấu đẹp không quá quan trọng, nhấtđịnh phải cao, hơn nữa không được quá béo. Đường Ca Nam mặt nàocũng chuẩn, khụ khụ… Sự xuất hiện của anh ta quả là rất đúng lúc. Phong Bìnhxúc động đến chảy nước mũi, nước mắt lưng tròng, không ngừng sụt sịt, ho khụkhụ. Thực ra là vì thời tiết lạnh giá.

Dáng vẻ ấy thật khiến người ta thấy mà xót xa.

Đường Ca Nam vội cởiáo khoác đưa cho cô, Phong Bình cũng vội thò cánh tay vào tay áo.

“Thế này là thế nào?” Đường Ca Nam hỏi.

“Tôi ngủ quên, tỉnh dậy thì thấy chẳng còn ai, đúng làlũ người không có nghĩa khí”.

Đường Ca Nam khôngdám tin: “Tôi thật không dám tin cô lại làm như vậy. Cô có biết rằng làm nhưvậy còn thất lễ hơn cả bỏ dở giữa chừng không?”

Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt: “Thế thì saochứ, dù gì cũng chẳng ai chú ý đến tôi”.

“Tôi…” Đường Ca Nam vốnđịnh nói tôi tìm cô mãi nhưng lời đến miệng rồi lại trôi xuống họng.

May mà Phong Bình không chú ý đến hành vi ấy của anh,cô run rẩy hỏi: “Sao anh còn chưa về? Xe của anh đâu?”

Đường Ca Nam thảnnhiên nói: “Bị Đường Minh Tuyên đi rồi”. Nhưng anh không trả lời câu hỏi trước,dù sao thì không thể nói là tôi cố tình chờ đến tận cùng rồi mới về, sau đócuối cùng thì ông trời cũng có mắt, nhìn thấy cô từ trong hội quán đi ra.

Phong Bình cuốn chiếc áo khoác nặng trịch của Đường Ca Nam lênngười, gió lạnh vẫn luồn từ dưới vào. Cô run bần bật nhìn anh: “Vậy thì chúngta phải đi bộ về sao? Nửa đêm nửa hôm, e rằng không gọi được xe…”

Đường Ca Nam cho cômặc “áo giáp” của mình, bản thân mặc mỗi bộ comple cũng không chịu được nên đềnghị rằng: “Còn có thể chạy nữa…”

“Anh đang kể chuyện cười à?”

“Buồn cười lắm sao?”

“Không buồn cười”.

“Lúc nãy tôi gọi điện cho Dịch Nhĩ Dương rồi, chắc làmột lúc nữa anh ta đến”.

“Vậy thì chúng ta vào trong hội quán chờ đi?” Quả thựclà cô không có chút ý chí nào.

Đường Ca Nam nghĩbụng, nếu không để cho cô chịu khổ một chút thì e rằng cô sẽ không nhớ được anhhùng cứu mỹ nhân tối nay là ai, nhưng miệng lại nói: “Nhĩ Dương không có thẻhội viên, cậu ấy không vào trong được”.

Phong Bình không còn gì để nói. Nhĩ Dương không vàođược, lẽ nào không đứng ngoài đợi một lúc được sao?

Đường Ca Nam bắt đầulẩm bẩm: “Dự báo thời tiết nói đêm nay hạ xuống âm mấy độ”.

Một lúc nói: “Cô nhìn xem, mặt đất đóng băng rồi”.

Một lúc lại nói: “Trời ơi, chắc gió phải đến cấp sáumất”.

Vốn dĩ Phong Bình đã lạnh đến nỗi hai hàm răng đập vàonhau, chân run lập cập, nghe anh ta nói vậy lại càng run hơn, gió thổi đến lànước mũi của cô lại chảy ra. Không còn cách nào khác, cô đành phải lau bằng vạtáo, dù sao thì cũng là áo của người khác.

Đường Ca Nam thấy côlau nước mũi, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề: “Thời tiết này mà cô khôngmặc áo khoác ra ngoài sao?”

Phong Bình run rẩy trả lời câu hỏi của anh ta: “Cómặc, bị người ta lấy đi rồi”.

“Có chuyện đó?” Đường Ca Nam ngạcnhiên hỏi.

“Đúng vậy”.

“Thật độc ác, tôi đi kiện giúp cô”.

“Cám ơn”. Phong Bình lạnh đến nỗi không thể đứng vữngđược. Đường Ca Nam khôngnhẫn tâm, gợi ý: “Chi bằng cô ngồi xuống, lấy áo khoác che đầu gối, có lẽ sẽthấy ấm hơn một chút”.

Phong Bình lập tức làm theo, sau đó run rẩy trách anh:“Anh, sao anh không nói sớm…”

Đường Ca Nam cũng ômđầu gối rồi ngồi xuống, không hề tỏ ra ăn năn: “Tôi vừa mới nghĩ ra mà”.

Phong Bình quyết định im lặng.

Nhưng Đường Ca Nam thìkhông ngậm miệng, anh khẽ chạm vào vai cô và chậm rãi nói: “Bây giờ tôi cũngtính tiền theo giờ, tối hôm nay coi như là tôi ở cùng cô nhé!”

Phong Bình quay đầu sang, trợn mắt khịt mũi nhìn anhta.

Đường Ca Nam nghiêmtúc phân tích cho cô nghe: “Cô thấy đấy, tôi xuất thân giàu có, lại trẻ trungtài giỏi, tướng mạo đường đường, muốn có mẫu người con gái nào cũng có thể cóđược”. Đây vốn là những lời mà hôm ấy Phong Bình nói với anh, cô không còn gìđể nói. “Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố Thánh Anh này, còn có người đàn ôngnào vượt qua được tôi không?”

Anh không đợi Phong Bình nói mà tự nói tự trả lời:“Không có, tuyệt đối không có! Nhưng…”, anh chuyển chủ đề, “Bây giờ, một ngườiđàn ông hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, một người đã làm tổn thương tráitim của biết bao cô gái lại lựa chọn ở bên cô trong buổi tối lạnh giá, nhiệt độâm bảy, tám độ, cùng ngồi bên đường hứng gió bắc cấp sáu táp vào mặt, cô khôngthấy mình nên tỏ chút thành ý gì đó sao?”

“Tôi…”

“Cô mặc áo khoác của tôi, lại còn dùng nó lau mũi”.

“Tôi…”

“Tiêu chuẩn thu phí của tôi rất thấp, một tiếng bốnnghìn đô”.

Phong Bình cố gắng cười nhưng mặt lạnh cứng lại, xoamặt một lúc lâu mới nói: “Giá thấp như vậy không hợp với thân phận của anh”.

Đường Ca Nam thởdài: “Còn phải căn cứ vào mức thu nhập để định giá mà, cô nhìn cô mà xem, từtrên xuống dưới chỉ có mỗi bộ váy này, đáng vài đồng chứ? Tôi cần bộ váy dạ hộinày làm gì? Tặng bà nội tôi có khi bà còn chê già”.

Phong Bình gườm gườm nhìn anh, đang định nói thì bỗngnhiên nghe thấy tiếng còi và tiếng phanh xe ré lên bên tai. Theo bản năng côđịnh đứng lên nhưng vì ngồi quá lâu, lạnh cóng cả người, hai chân tê buốt, giàycao gót không vững lại ngã xuống, Đường Ca Nam vội đứng dậy đỡ cô, thế là haingười cùng ngã lăn ra đất.

Dịch Nhĩ Dương vội nhảy xuống xe, rút điện thoại ngắmthẳng họ, phấn khích hét lên: “wa wa wa, thì ra hai người nhiệt tình như vậy?Đặc biệt gọi tôi đến đây để xem kịch hay? Có cần tôi thông báo cho thợ săn ảnhkhông?”

Đường Ca Nam đỡPhong Bình dậy, giận dữ quát: “Đừng có nói láo”.

Dịch Nhĩ Dương chụp lấy chụp để: “Làm hai pose thôimà, Đường nhị thiếu gia cười một cái nào”.

Đường Ca Nam khôngcó thời gian quan tâm đến anh ta, vội kéo Phong Bình chui vào xe.

Dịch Nhĩ Dương nhìn điện thoại liếm nước bọt: “Sốt dẻođây, chắc chắn có thể bán được một khoản tiền lớn. Mình sớm biết là mình cótiềm năng làm phóng viên rồi mà, góc này thật hoàn hảo…”

Anh ta đang chìm đắm trong giấc mộng hão huyền thìbỗng nhiên trong không trung vang lên âm thanh khởi động động cơ.

“Này, này, này, tôi vẫn chưa lên xe mà! Hai người… ôi…xe của tôi, xe của tôi…” Dịch Nhĩ Dương co cẳng chạy bán sống bán chết, ngẩngmặt lên trời kêu than: “Đường Ca Nam, đồvong ơn bội nghĩa, đồ khốn kiếp qua cầu rút ván ván ván ván…”

May mà Đường Ca Nam khôngphải là đồ khốn kiếp qua cầu rút ván. Anh đi một vòng rồi lại quay xe lại, ấncửa xe xuống để lộ một phần mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa điện thoại đây”.

Dịch Nhĩ Dương vừa thở hổn hển vừa mặc cả: “Thưởngthức một chút thì có sao đâu”.

Đường Ca Nam cườikhẩy: “Cậu thì không sao, chúng tôi hoan nghênh cậu thưởng thức, nhưng phải cẩnthận đề phòng lũ vịt giời ở phòng làm việc của cậu…”

Dịch Nhĩ Dương đành phải ngoan ngoãn dâng điện thoạilên. Đường Ca Nam xóaảnh, tiện tay vứt sang một bên, sau đó mới cho anh ta lên xe.

Nhĩ Dương vừa vào xe, lập tức nhảy bổ vào bóp cổ anh,“Đồ qua cầu rút ván, qua cầu rút ván”.

Anh ta phát ra tiếng gầm gừ của sư tử cái, cái miệnggần như cắn đứt chiếc mũi cao, đẹp của Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam hokhông ngớt, mặt đỏ như gấc chín.

Phong Bình đã phục hồi nguyên khí, cô vội cúi ngườinhặt chiếc điện thoại lên, mở phần chụp ảnh, nhằm thẳng vào họ rồi tạch, tạch,tạch liền ba cái, sau đó cầm điện thoại lên, suýt xoa khen: “Góc này thậtchuẩn, rất tình tứ, gửi cho ai đây?”

Cuối cùng Đường Ca Nam và DịchNhĩ Dương cũng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi không hẹn mà gặp cùngcướp điện thoại. Phong Bình mặc kệ cho họ cướp, cười khì khì và hỏi: “Các anhđói không? Chi bằng đi ăn chút gì đó đi”.

Hai người đồng thanh hỏi: “Cô có tiền không?”

Phong Bình nhìn Dĩ Nhĩ Dương, miệng như cười mà khôngphải là cười: “Vốn dĩ không có, nhưng bây giờ có rồi. Sếp Dĩ, dường như anh vẫnnợ tôi tiền lương…”

“Bất công, bất công”. Dịch Nhĩ Dương kêu than khôngngớt: “Vì sao hai người hẹn hò yêu đương lại bắt tôi trả tiền?”

“Coi là tiền thưởng thức đi”. Đường CaNam thảnnhiên nói.

Phong Bình vừa tức vừa buồn cười: “Đừng nói linh tinh,chúng tôi đâu có yêu đương gì”.

Đường Ca Nam ngắtlời cô: “Bình Bình, Nhĩ Dương là người mình, chúng ta không cần giấu cậu ấy”.

Dịch Nhĩ Dương cười phá lên: “wa wa, được đấy, nhanhthật, thần tốc thật”.

Phong Bình choáng nặng khi nghe câu “Bình Bình”, ngồingây một lúc lâu không nói được lời nào.

Đường Ca Nam thảnnhiên nói tiếp: “Đúng vậy, Bình Bình tình nguyện trả bốn nghìn đô một giờ đểđược hẹn hò với mình, lẽ nào mình không vui vẻ chấp nhận?”

Mặt Phong Bình tím đen.

Dịch Nhĩ Dương nghe vậy, hai mắt lồi ra, suýt thì rơicon ngươi ra ngoài, sau đó xòe tay và bắt đầu tính toán rất nghiêm túc: “Mộtgiờ bốn nghìn đô, nếu cả hai tư giờ đều ở bên nhau thì là chín mươi sáu nghìnđô. Nếu hai người ở bên nhau ba năm, một năm ba trăm sáu lăm ngày, vậy thì là…e hèm, hàng triệu, hàng chục triệu, a…”

Đột nhiên anh ta quay người lại, nắm lấy tay áo củaPhong Bình, áp mặt vào cánh tay cô ấy rồi rớt nước mắt cầu xin: “Chị Phong Bìnhthân mến, cầu xin chị, xin chị hãy hẹn hò với em. À không, không, em phải lấychị, bắt đầu từ bây giờ em là người của chị”.

Phong Bình không biết Dịch Nhĩ Dương nhí nhố như vậy,đúng là dở khóc dở cười. Cô lấy ngón tay cốc vào đầu anh ta, sau đó dùng lựcthật mạnh đẩy anh ta ra. Anh ta còn định lao tới nhưng bị Đường Ca Nam túm lấycái đuôi xam đen nhánh ở sau gáy, lôi trở về vị trí cũ.

Dịch Nhĩ Dương cưng nhất là mái tóc của mình, vì thếanh ta mắng chửi một hồi thậm tệ, sau đó rút cái lược mang theo bên mình rachải chuốt.

Đường Ca Nam liếcanh ta, bĩu môi và nói: “Tô son trát phấn, lòe loẹt đỏm dáng”.

Dịch Nhĩ Dương nắm chặt nắm đấm, phản công lại: “Bênngoài giàu sang, bên trong thối thây”.

Đường Ca Nam “hứ”một cái khinh bỉ rồi nói: “Đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà”.

Dịch Nhĩ Dương bĩu môi đá lại: “Sở khanh, vùi hoa dậpliễu”.

“Đồ mỏng môi”.

“Đồ háo sắc, đồ con lợn, ác quỷ, biến thái…”

Phong Bình nghe mà rùng mình, khẽ hỏi: “Chúng ta vẫnđi ăn cơm chứ?”

Hai người đồng thanh trả lời, một người nói “đi”, mộtngười nói “không đi”.

Đường Ca Nam nói:“Không đi thì xuống xe”.

Dịch Nhĩ Dương nói: “Dựa vào cái gì, đây là xe củatôi”.

“Tôi là lái xe”.

“Sặc!”

Hai người đấu khẩu suốt đường đi, đến tận khi Đường Ca Nam tìmthấy một quán mỳ thì những sợi mỳ mới bịt được cái miệng nói không biết nghỉcủa họ. May mà nửa đêm khách ăn ít, cũng không ai chú ý đến họ. Ăn xong, DịchNhĩ Dương biết điều tránh đi. Hai người rất thân thiết với nhau nhưng khi chửinhau thì chẳng ai chịu thua ai.

Đường Ca Nam cầmchìa khóa xe và nói: “Xem ra tối nay cô đành phải ở nhà tôi rồi?”

Phong Bình cười: “Thật vinh dự, trước khi anh hối hậnthì chúng ta mau đi thôi”.

Đường Ca Nam khôngkìm được cười phá lên, anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình.

Phong Bình nói: “Tôi nhớ báo lá cải nói từ trước đếnnay anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà”.

“Tôi cũng nhớ hình như cô nói không quan tâm đến lànggiải trí”.

“Nếu anh đề nghị đến khách sạn thì tôi sẽ không phảnđối”.

“Nếu cô muốn lên báo lá cải ngày mai thì tôi sẽ đưa côđi. Nếu vừa hay bị phóng viên phát hiện thì chúng ta đừng biện minh trong sạch,báo chí sẽ đao to búa lớn”.

“Anh không cần kể khổ với tôi”. Phong Bình cười phálên.

“Sự thật là như thế”, Đường Ca Nam thảnnhiên như không có chuyện gì.

“Nhà anh an toàn tuyệt đối không?”

“Không chắc, nhưng mức độ mạo hiểm thì chắc chắn làthấp hơn khách sạn”.

Nhìn nghiêng, những đường nét trên khuôn mặt anh đẹpnhư tranh vẽ, như được người ta chạm khắc, tay cầm vô lăng cười nói vui vẻ.Không biết có phải vì tối nay anh ta là anh hùng cứu mỹ nhân hay không mà PhongBình nhìn anh ta thấy rất thuận mắt, không kìm được buột miệng khen: “Anh cũngđược đấy chứ…”

Đường Ca Nam thởdài, đáp lời cô: “Chỉ có điều nhỏ mọn quá, không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ”.

Phong Bình thấy anh ta nhớ dai như vậy, cười phá lên:“Anh có nỡ tiêu tiền vì phụ nữ hay không tôi không biết, nhưng đúng là anh cóđôi chút nhỏ mọn, một câu nói đùa mà đến tận bây giờ vẫn…”

Đường Ca Nam cảmthấy xúc động, cao giọng: “Từ trước tới nay chưa có người con gái nào nói vớitôi như vậy”.

Phong Bình đề nghị: “Nếu anh thực sự tức giận như vậythì anh có thể tặng tôi một viên kim cương để bịt miệng tôi”.

Đường Ca Nam cườiphá lên: “Cô thật vô liêm sỉ”.

Phong Bình che mặt: “Cuối cùng bị anh phát hiện rồi”.

Biệt thự của Đường Ca Nam vốn dĩđó là nơi ở của mẹ anh lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổnhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của quản gia khôngthân thiện lắm, chắc là bà nghĩ rằng cô không phải là cô gái hiền thục, đoantrang. Một cô gái hiền thục, đoan trang không nên ăn mặc thế này, càng khôngnên tùy tiện theo đàn ông về nhà.

Quản gia vừa nhìn thấy Đường Ca Namliềnnói: “Cậu cả vừa đi ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về thì gọi điện ngay cho cậu ấy”.

Rõ ràng là Đường Ca Nam sữngngười nhưng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó hỏi Phong Bình: “Uống trà hay là…”

“Hồng trà”.

Đường Ca Nam quaysang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền đi xuống.

Anh cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Phong Bìnhđịnh cởi áo khoác trả lại anh, nhưng anh xua tay và nói: “Cứ mặc đi, lát nữahãy cởi”.

Phong Bình mỉm cười, làm theo lời anh.

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô ngồi đây chờ mộtchút, tôi lên tầng gọi điện thoại”.

Phong Bình gật đầu.

Đường Ca Nam lêntầng, đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho anh trai Đường Hạo Vân: “Anh à, saokhông gọi vào di động cho em?”

Giọng của Đường Hạo Vân nhẹ nhàng như cơn gió thoảngqua: “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát…”

Đường Ca Nam hỏi:“Từ trước tới nay nếu không có chuyện lớn thì anh không đến tận nhà”.

“Dạo trước cậu nổi đình nổi đám chẳng ra làm sao cả,bố rất tức giận”.

“Ông ta còn tức giận sao?”

“Bố vẫn rất quan tâm đến em…”

“Nếu là liên quan đến chuyện này thì em cúp máy đây”.

“Haizzz”, Đường Hạo Vân thở dài một tiếng, cuối cùngnói: “Bên kia xuất hiện rồi…”

“Cai gì cơ?”

“Richard”. Đường Hạo Vân nói với giọng điệu không ônhòa lắm: “Thằng con riêng ấy”.

Đường Ca Nam imlặng.

“Ngày mai bà sẽ gặp nó. Bố và người đàn bà kia vẫnđang ở Paris, anh sợ lần này nósẽ…”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Đường Ca Namngắtlời anh trai.

“Nam, thái độ của em là gì vậy?” Cuối cùng Đường HạoVân không thể kiềm chế được, anh ta cất cao giọng: “Chuyện này liên quan đến…”

“Anh nghỉ sớm đi nhé, ngày mai còn phải đi làm nữa”.

Đường Ca Nam cúp máyrồi đứng bên bàn đọc sách, im lặng như một pho tượng. Trong thư phòng chỉ bậtmột ngọn đèn nhỏ, anh đứng chếch ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt, nửacòn lại chìm trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.

Dưới phòng khách, Phong Bình đã uống hết ba cốc trà.Không khí trong phòng đã dần trở nên ngột ngạt. Ánh mắt của quản gia toát lênvẻ châm biếm. Quả thực cô không được coi là người mặt mỏng, nhưng cũng thấy ngồikhông yên, dù gì đi chăng nữa thì vứt khách ngồi dưới một mình lâu như vậykhông lịch sự chút nào.

Nhưng may mà Đường Ca Nam vẫn cònnhớ đến vị khách là cô, anh giúp cô sắp xếp phòng nghỉ trên tầng.

Phong Bình cởi áo khoác trả anh, Đường Ca Nam mỉmcười nói: “Đừng lo, sáng ngày mai tỉnh dậy sẽ có quần áo đẹp chờ cô”.

Phong Bình có thể cảm nhận được sự biến đổi của anhmột cách rất rõ rệt, dường như bỗng nhiên trở nên… Yếu đuối chăng? Điên cuồngchăng? Nhưng cả hai từ đó đều không thật chuẩn. Trong đôi mắt rất đẹp của anhcó một thứ gọi là trẻ con, dường như hai thứ hòa quện vào nhau khiến cô bỗngchốc cảm thấy mềm yếu. Cô không biết là tình thương trỗi dậy hay vì cớ gì màđột nhiên muốn an ủi anh một vài câu. Nhưng Đường Ca Nam nóitrước: “Yên tâm, tôi biết số đo của cô”.

Câu nói ấy khiến cô phì cười.

“Thôi được”. Cô khẽ vỗ tay và cười: “Tôi không muốnchịu ơn người khác. Bây giờ anh có thể đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khảnăng của tôi…”

Đường Ca Nam đangđịnh chào tạm biệt, bỗng nhiên cô lại nói câu ấy. Anh quay lại nhìn cô haigiây, sau đó day lông mày, miệng cười mà như không cười: “Cô nói như vậy tôi sẽnghĩ lệch lạc đấy”.

“Cho tôi biết anh nghĩ lệch lạc đến mức nào?” Cô cũngcười.

“Cô chắc chứ?”

“Dĩ nhiên”.

“Vậy thì tôi nói nhé!”

“Nói đi”.

“Chúng ta kết hôn nhé!”



“Cái này chắc là trong phạm vi khả năng của em chứ”.Đường Ca Nam ngướcmắt nhìn cô, con ngươi đen đến mức lạ thường, giống như một lời nguyền thần bí.



Anh thâm thật. Tuy cô không ghét anh, thôi được, nóiđúng hơn là có thích một chút, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không đến mứcnày.

“Anh làm em sợ rồi sao?” Giọng của anh ta toát lên vẻchâm biếm mỉa mai.

Phong Bình nghe mà thấy chói tai, chẳng khác nào tựgài bẫy cho mình, nếu lúc này mà rút lui thì thật mất mặt. Cô hít một hơi thật sâurồi thẳng thắn nói: “Một chút thôi. Này, anh bị kích thích à?”

“Đúng là có bị kích thích một chút”. Đường Ca Nam thảnnhiên nói.

Phong Bình cố tình cười và nói: “Vậy thì anh cần suynghĩ cho rõ ràng, nếu không suy nghĩ thận trọng thì rất có khả năng anh sẽ mấtđi ít nhất là một nửa tài sản”.

Đường Ca Nam cũngcười, giọng điệu đầy vẻ bất cần: “Để cho an toàn thì anh đề nghị chúng mìnhđính hôn trước. Em thấy thế nào?”

Phong Bình tỏ vẻ suy nghĩ một lúc: “Em thấy thái độcủa anh rất chân thành, không nhẫn tâm từ chối…” Cô ngừng một lát rồi nói vớigiọng điệu rành mạch, thái độ nghiêm túc: “Em quyết định cho anh quyền có thểthay đổi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu”.

Đường Ca Nam cảmthấy rung động vì câu nói ấy, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy thì chẳngphải anh không sợ bị lỗ sao?”

Phong Bình cười, cất cao giọng: “Em cũng chưa chắc đãthua”.

Đường Ca Nam khôngbiết nói gì, nhìn cô một lúc rất lâu, bỗng nhiên cười và nói: “Đôi lúc em tựtin đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên”.

Phong Bình ngây người, câu nói này nghe rất quen tai.

Đường Ca Nam đã đóngcửa và nói: “Nghỉ sớm đi nhé!”

Thế là sự việc vô cùng chấn động này đã được lên kếhoạch một cách tùy tiện như thế. Sau tối hôm ấy, coi như Phong Bình định cưluôn ở biệt thự của Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam sắm sửathêm rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày trong biệt thự. Điều này khiến Lụcquản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bà ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì, bà ta có cảm giác như kiểu lãnh thổ bị xâm lược.

Rốt cuộc cô gái kia chui từ đâu ra? Trước đây bà tachưa từng nhìn thấy cô ta. Cô ta mặc bộ váy dạ hội hở ngực hở lưng đường hoàngbước vào phòng ngủ, sau đó nằm ở lì trong đó không chịu đi. Ngoài bộ váy dạ hộithô tục ấy, cô ta thậm chí không có một thứ gì của riêng mình, tất cả đều là docậu chủ Ca Nam muacho.

Trời ơi, ai có thể nói cho bà biết chuyện gì đang xảyra vậy?

Nỗi kinh hoàng của Lục quản gia nhanh chóng truyền tớinhà họ Đường. Nhưng nỗi kinh hoàng hoàn toàn không ở cùng cấp độ. Trong mắt Lụcquản gia, Phong Bình chẳng qua chỉ là bạn gái của Đường Ca Nam,nhưng nhà họ Đường nhận được thông tin là vợ sắp cưới.

Theo lý mà nói, Đường Ca Nam đãtrưởng thành, có thể tự quyết định chuyện đại sự của mình. Chỉ có điều, hìnhnhư mấy hôm trước các báo, tạp chí còn đăng scandal tình ái về anh, bây giờbỗng nhiên tuyên bố đính hôn, thật không tưởng tượng được, không tưởng tượngđược. Anh trai Đường Hạo Vân nghe mà giật nảy mình. Hơn nữa chọn lúc nào đểtuyên bố không chọn, lại chọn đúng lúc này?

Lúc ấy, Đường lão phu nhân đang rất phiền lòng. Chuyệnbên Anh không dễ dàng chút nào, người gây ra tội lỗi lại đang thưởng thứcchuyến du lịch lãng mạn ở Paris. Haizzz!

Chỉ có điều, chán thì chán, chuyện cả đời của cháu nộicũng vẫn phải hỏi xem thế nào. Ví dụ quốc tịch của cô gái, gia cảnh, tuổi tác,nghề nghiệp… Nhưng Đường Ca Nam đâu có trả lời được, chỉ biết cô ấy là người VũMinh, 23 tuổi, nói về nghề nghiệp thì có thể miễn cưỡng gọi là nhà thiết kế.

Đường lão phu nhân vừa nghe liền bỏ phiếu phản đối,mấy người ngồi đó cũng không tỏ thái độ đồng tình.

Lúc ấy Đường Trạm đang ở NewYork, sau khi biết tin, ông giữ im lặng.

Đường lão phu nhân nắm tay cháu nội, khuyên bảo hếtnước hết cái, phân tích lợi hại trắng đen, cũng bắt đầu nói đùa: “Nam à, dùcháu chơi bời ở ngoài thế nào thì cũng phải học bố cháu ấy, nó không bao giờ đểphụ nữ dắt mũi kéo đi…”

Đường Ca Nam cườikhẩy: “Ba đứa con riêng ở Anh là thế nào?”

Đường lão phu nhân tức giận, nói với thái độ cứng rắn:“Dù gì thì ta quyết không đồng ý, cô ta không hợp với cháu”.

Đường Ca Nam khôngchút biểu cảm nói: “Mẹ cháu rất hợp với bố cháu, tiếc là bà qua đời quá sớm”.

Đường lão phu nhân tức giận thực sự, bà nhắm hai mắt,suýt nữa thì đi thật. Cả nhà được phen hốt hoảng, thi nhau chỉ trích ĐườngCaNam quá đáng, không hiểu chuyện. Chuyệnnày tạm thời bị gác lại.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là Đường Trạm chỉ giữim lặng, không nói một lời.

Đường Ca Nam lêngiọng quyết định chuyện đính hôn

Thế là một viên đá làm trào dâng hàng ngàn đợt sóng,dư luận xôn xao. Mọi người đều hết sức tò mò về cô gái lọ lem này. Nhưng tò mònhất là bản thân cô gái lọ lem. Ngày nào cô cũng dán mắt vào những tin scandaltrên báo, dõi theo phản ứng của nhà họ Đường. Tuy đối tượng mà Đường Ca Nam đínhhôn là mình nhưng cô hiểu rất rõ, mọi chuyện không phải xuất phát từ tình yêu.