Nữ Liệp Hộ Và Tiểu Kiều Thê

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

PN: Cố sự mùa xuân

Mùa xuân, thời điểm đất trời giao hòa, vạn vật sinh sôi.

Vừa qua khỏi Kinh Trập*, địa khí** tăng cao, khí trời bỗng nhiên chuyển ấm.

(*5 tháng 3 Dương Lịch)

(**Địa khí là khí của mặt đất, nơi con người sinh sống. Địa khí phong thủy được chia ra thành âm khí và dương khí)

Tề Cửu cuốc đất cả buổi sáng, giờ phút này đang ngậm cộng cỏ nằm bên bờ ruộng, suy nghĩ xem năm nay nên trồng loại hoa mầu gì. Mảnh đất phía sau nhà sẽ gieo trồng rau xanh và cây ớt, thiết nghĩ mảnh đất này nên trồng ngô -- vì Úc Đình Phương thích ăn ngô ngọt, ở trong sân sẽ trồng một giàn nho, như vậy Úc Đình Phương không chỉ có nho ăn mà mùa hè hai người họ còn có thể ngồi dưới giàn nho hóng mát.

Nghĩ tới đây, Tề Cửu hơi nở nụ cười, lòng cũng ấm áp hơn. Từ khi hai người thổ lộ cùng nhau, mỗi ngày nàng đều cười híp mắt, vợ đi tới đâu nàng liền theo tới đó, chỉ hận không thể biến mình nhỏ lại buộc vào bên hông Úc Đình Phương, cực kỳ hưởng thụ cuộc sống vợ đẹp con ngoan giường ấm. Tuy rằng con cái còn chưa biết ở đâu, nhưng hai người nỗ lực ngày đêm sớm muộn cũng sẽ làm ra được.

Tề Cửu bật dậy như cá chép, cuối cùng cũng xong hết việc, vác cuốc ngâm nga trở về nhà. Trên đường nàng nhìn thấy một đôi chó đang giao phối, Tề Cửu không khỏi cảm thán -- Mùa xuân thật sự đến rồi.

Mới vừa đi tới cửa chính Tề Cửu đã nghe thấy mùi thơm từ trong nhà bay ra, hình như là khoai tây xào thịt bò. Nàng cười hì hì thả đồ xuống đi vào nhà bếp, ôm lấy Úc Đình Phương đang xới cơm, cứ như vừa lập được đại công, nàng mè nheo nói.

"Nương tử ơi, hôm nay ta mệt muốn chết luôn á, bao nhiêu việc đều do một mình ta làm hết, nhanh nhanh nhanh, khen thưởng ta mấy cái đi." Nói xong đưa mặt mình đến trước mặt Úc Đình Phương.

"Được rồi được rồi, nhanh đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, trên người bẩn chết đi được." Úc Đình Phương chán ghét cái người mặt dày như da trâu này cứ dính lấy mình không cần liêm sỉ, ở trong ngực Tề Cửu bất an vặn vẹo tựa hồ muốn trốn khỏi. Tề Cửu siết một cái kéo nàng lại, mạnh dạn hôn lung tung vào người trong ngực đến mấy lần, dưới khố cũng cọ cọ Úc Đình Phương đến mấy lần mới chịu rời khỏi nhà bếp.

Lúc ăn cơm Tề Cửu vẫn không an phận, trong miệng vừa nhai cơm vừa liên thiên với Úc Đình Phương về kế hoạch năm nay của mình. Bị Úc Đình Phương nhắc nhở "Ăn không nói, ngủ không nói" nhiều lần đều không chịu im miệng, Úc Đình Phương bất đắc dĩ, đành để mặc cho nàng nói. Nhưng thấy người này an bài mọi sự đều nghĩ cho mình, trong lòng cũng không khỏi ngọt ngào.

Sau khi cơm nước xong Tề Cửu tự giác đi rửa chén, thu dọn nhà bếp, sau đó lôi kéo Úc Đình Phương đang thêu thùa may vá lên giường ngủ.

"Ban ngày mà làm gì vậy?"

"Ngủ trưa đó mà, tỷ không ngủ sao?"

"Ta ngủ, nhưng ta không ngủ chung một giường với muội, miễn cho muội lại không thành thật."

"Tỷ cứ nghĩ đi đâu, ta cày cuốc cả ngày làm gì còn sức nữa, nào nào, để ta ôm tỷ ngủ cái nào." Úc Đình Phương giãy dụa làm sao được với thân thể cường tráng của nàng, liền bị nàng dụ dỗ ôm lên giường.

Úc Đình Phương nửa tin nửa ngờ nằm xuống với nàng, thấy nàng cũng chỉ hôn nhẹ rồi ôm một cái, thế mới yên lòng, ngọ nguậy trong lòng nàng tìm một tư thế thích hợp chuẩn bị ngủ.

Úc Đình Phương mới vừa nhắm mắt trong ngực Tề Cửu chưa bao lâu, Tề Cửu liền không an phận. Tay nàng lén luồn vào vạt áo Úc Đình Phương, nắn bóp bầu ngực mềm mại căng mọng của nàng, ngón tay còn đánh vài vòng trên đỉnh núi. Thứ cứng như sắt dưới khố cũng không an phận sượt qua mông mẩy của kiều thê.

"Ưm... ban ngày ban mặt không được xằng bậy..." Úc Đình Phương lộ vẻ mệt mỏi, ngữ khí cũng mang theo lười biếng, xoay người quay lưng về phía Tề Cửu.

"Ban ngày thì có làm sao, càng là ban ngày thì ta càng có thể thấy rõ được tỷ, nương tử ơi, tỷ không biết vào lúc ấy tỷ đẹp đến cỡ nào đâu..."

Không chịu nổi người kia ở bên tai mình thở ra nhiệt khí, người kia sờ loạn khắp nơi, người kia thốt ra ngôn từ lỗ mãng, mặt Úc Đình Phương ngày càng đỏ lên khiến nàng càng thêm quyến rũ. Cảm thấy bụng dưới trào dâng từng dòng nước ấm, Úc Đình Phương dùng đôi vai gầy cọ cọ người kia.

"Chỉ cho phép một lần... Nhanh lên đi... Ưm..."

Tề Cửu như nghe thấy quân lệnh, nghiêng người tiến công, hôn lên môi đỏ Úc Đình Phương. Mãi đến khi kiều thê đỏ mặt thở không nổi mới một đường xuống phía dưới, tìm kiếm đôi ngọc nhũ nàng yêu thích không buông tay, bú bên này bóp bên kia. Úc Đình Phương không chịu nổi, ngượng ngùng ôm đầu ái nhân: "Ư... Nhanh lên... Phía dưới..."

Tề Cửu thấy giờ phút này Úc Đình Phương mắt trong như nước, mặt hồng tựa mây, nàng không sao nhịn được nữa, thành thạo cởi dây lưng, côn th*t dâng trào liền nhảy xổ ra, xoa xoa tiểu muội muội của kiều thê, chậm rãi tiến vào.

"Ưm... Chậm một chút... Căng quá..."

Tề Cửu sướng tê da đầu, đánh đưa từ cạn tới sâu, không nhanh không chậm, mỗi lần đều mang ra một đống dịch nhờn trong suốt. Hai tay chống giường, đè Úc Đình Phương cắm rút, giường gỗ kêu vang cọt kẹt cọt kẹt làm bầu không khí bên trong càng thêm dâm mỹ.

"Ư ư.. Nhanh lên..." Úc Đình Phương bị cắm đỏ mắt, nước mắt lưng tròng. Từ khóe miệng tràn ra vài câu khóc kêu nức nở. Tiếng rên rỉ ư ứ hòa cùng tiếng thở dốc ồ ề. Rốt cục không chịu nổi, phun ra chất lỏng trong suốt, nàng tới trước.

"Á..." Trong nháy mắt thất thần, nước mắt chảy ra từ khóe mắt Úc Đình Phương. Nhìn mắt nàng ửng đỏ ngập nước, Tề Cửu cúi người, cực kỳ thương tiếc hôn một cái lên khóe mắt nàng, ôm lấy thân thể gầy gò của nàng, hai người dính chặt vào nhau. Tề Cửu ở bên tai Úc Đình Phương thở hổn hển nói:

"Nương tử ơi, tỷ tới nhanh quá, cây hàng của ta còn cứng ngắc đây này."

Úc Đình Phương đương nhiên biết câu đó nghĩa là gì, nắm lấy tay Tề Cửu, hai mắt đỏ ngầu cầu xin.

"Đừng mà..."

Úc Đình Phương chỉ muốn tỏ ra khổ sở van xin Tề Cửu đừng làm cho mình không chịu nổi, nhưng không ngờ hình ảnh này trong mắt Tề Cửu lại càng mê hoặc hơn. Tề Cửu nuốt nước miếng, lật thân thể Úc Đình Phương lại để nàng nằm quỳ trên giường, dùng một tư thế khuất nhục bày ra trước mặt mình.

"Nương tử, ta vào nha." Tề Cửu bóp bóp cái mông trắng mịn của kiều thê, eo ưỡn một cái thọc vào. Lần này không còn ôn nhu mà trở nên mãnh liệt, hai tay nàng ôm eo nhỏ Úc Đình Phương, tận lực xuất ra bản lĩnh đánh đưa. Mỗi lần chỉ rút ra nửa cây rồi cắm vào lút cán.

"Ứ ứ... Á... Đừng... Chậm... Chậm m..ột ch..ú..t..." Lời Úc Đình Phương dĩ nhiên bị đâm tan thành từng chữ, nàng chỉ có thể nắm ga trải giường mềm nhũn rên rỉ, nước mắt mông lung van xin nàng nhẹ một chút.

"Nương tử vừa nãy bảo ta nhanh một chút, bây giờ lại bảo ta chậm một chút, khó chiều quá đi." Tề Cửu xốc lại thân thể Úc Đình Phương đang dần tụt xuống, xương hông giã liên hồi vào bờ mông mẩy, phát ra tiếng bành bạch vang dội.

"Khốn... Khốn kiếp... Ứh... Nhẹ... Ứhhh Nhẹ chút đi..." Nàng khẽ nhếch miệng, thấp giọng mắng Tề Cửu hai tiếng, không ngờ lại bị người kia nghe thấy.

"Nương tử nói cái gì cơ?" Tề Cửu nổi lên ý xấu, ngừng đánh đưa, vỗ vỗ mông mẩy của kiều thê.

"Muội... Muội làm ơn cắm nhanh lên..." Úc Đình Phương xoay mặt cầu xin, mong sao người kia thôi làm chuyện xấu.

"Nương tử gọi ta là cái gì?" Tề Cửu vẫn không chịu động, kỳ thực nàng cũng sắp không trụ nổi, trên trán đã nổi cả gân xanh.

"Phu... Phu quân... ơi..." Úc Đình Phương nhẫn nhịn xấu hổ, thấp giọng kêu lên.

"Lúc này mới chịu nghe lời sao..." Tề Cửu giơ eo lên, nắc mạnh một cái.

"Ứaaa... Lại... Lại tới nữa rồi..."

"Nương tử, chúng ta cùng nhau..." Chỉ thấy Úc Đình Phương hai mắt mông lung, tóc mây rũ rượi, đờ đẫn như buồn ngủ, Tề Cửu lại đánh đưa mấy chục lần, lúc này mới chịu bắn ra.

Úc Đình Phương thất thần trong chốc lát, sau đó ngủ thiếp đi, Tề Cửu ôm Úc Đình Phương, không nhịn được hôn nhẹ mấy cái liền.

Tề Cửu sờ sờ bụng dưới phồng lên của nàng, bên trong chứa đầy bảo bối của mình, có một ít chứa không hết liền rỉ ra ngoài từ tiểu huyệt bị đâm đỏ chói, dâm mỹ vô cùng, chính nàng cũng có chút chột dạ, xem ra đến lúc thức dậy lại phải nhọc lòng dỗ dành tiểu kiều thê.

Ngủ thôi. Chớ phụ xuân quang tốt đẹp này.

===

Hãy vote để bé Chín được ăn nhiều thịt ☺️

chapter content