PN: Sư sinh hiện đại 4
Tình hình dịch bệnh kéo dài làm Tề Cửu và Úc Đình Phương đều trở thành nô lệ của học trực tuyến.
Úc Đình Phương cả ngày bận rộn lên mạng soạn bài, giảng bài cho học sinh, hội họp trực tuyến, lâu lâu sẽ có lãnh đạo kiểm tra nghe giảng bài, chuỗi ngày căng như dây đàn chưa từng được thả lỏng, thậm chí còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả ở trường học. Tề Cửu cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày nàng đều bận... làm biếng.
Buổi sáng 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Úc Đình Phương đúng giờ reo lên. Đôi mắt nàng còn chưa mở đã phải hệ thống lại những điều cần truyền đạt hôm nay, sau đó từ trong lòng ngực Tề Cửu chui ra, xuống giường rửa mặt nấu cơm.
7 giờ rưỡi, Úc Đình Phương trên người còn đeo tạp dề đi vào phòng ngủ, vỗ vỗ Tề Cửu vẫn còn ngủ say. "Tiểu Cửu mau dậy ăn cơm, chị nhớ là hôm nay em học buổi sáng đấy."
Tề Cửu nghe vậy chỉ trở mình, mắt cũng không buồn mở.
"Tiểu Cửu, mau rời giường!" Bản tính giáo viên của cô Úc phát tác, nâng tông giọng lên vài phần.
Tề Cửu đã dậy từ lâu, chỉ là không muốn rời giường mà thôi, sau khi nhận ra ngữ khí Úc Đình Phương có chút cứng rắn thì bỗng nhiên hơi sợ, vùi vào trong ngực Úc Đình Phương.
"Cô ơi... Bé không muốn đi học âu... Buồn ngủ nhắm.. Uhuhuhuhu..."
Thấy bộ dạng ngủ nướng vô lại của Tề Cửu, Úc Đình Phương chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Nàng nắm lỗ tai hồng hồng của Tề Cửu, nhẹ nhàng cúi xuống ấn lên má nàng một nụ hôn.
Cá khô Tề Cửu tựa như được thổi linh hồn, thiếu chút nữa lộn mình thành cá chép. Ánh mắt nàng sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Úc Đình Phương: "Cô ơi, cô thơm thơm bé mấy cái nữa đi." Sau đó chỉ vào gương mặt mình.
Úc Đình Phương cười khẽ, gõ nhẹ lên đầu Tề Cửu một cái. "Nghĩ sao vậy! Mau rời giường đi!" Dưới sự giám sát và giáo huấn của Úc Đình Phương, Tề Cửu cực không tình nguyện mặc quần áo vào, lúc này Úc Đình Phương mới an tâm đi vào phòng bếp.
8 giờ đúng, Úc Đình Phương đi vào phòng ngủ, phát hiện Tề Cửu trùm chăn nằm trên giường ngủ ngon lành. Phía dưới gối đầu Tề Cửu là điện thoại di động, từ di động truyền ra tiếng giảng viên đang giảng bài.
Quả là học online không ngủ gật đời không nể!
"Tiểu Cửu!"
Tề Cửu khẽ nhíu mày. Nàng biết, mình sẽ không tài nào trốn thoát trận đòn này...
*
Vào một buổi sáng sớm khi mà ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ, Tề Cửu đang ôm Úc Đình Phương ngủ ngon lành. Nàng mơ thấy nàng trở về lớp học thời cấp ba, Úc Đình Phương đứng trước bàn nàng cúi người xuống nói chuyện với nàng. Nút áo sơ mi của Úc Đình Phương không biết vì sao lại bung ra, nàng vừa liếc mắt liền thấy một mảnh xuân sắc...
Úc Đình Phương bị Tề Cửu "chào cờ" cọ tỉnh. Nàng nhập nhèm trợn mắt lên, Tề Cửu còn chưa tỉnh nhưng côn th*t dưới thân sớm đã hừng hực ý chí chiến đấu, hơi hơi chỉa về phía trước. Tề Cửu rên hừ hừ, côn th*t đụng trúng bụng Úc Đình Phương cọ tới cọ lui.
Úc Đình Phương nhìn thoáng qua di động, đã 6 giờ rồi. Ngủ tiếp cũng ngủ không được bao lâu, nàng dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm.
"Đi đâu..." Tề Cửu cảm giác người trong ngực không còn nữa, chậm rãi mở hai mắt, lại lôi Úc Đình Phương trở về. Úc Đình Phương vùng vẫy nhưng vẫn bị nàng kéo về trong lòng ngực.
"Đừng nghịch nữa, dậy đi." Úc Đình Phương muốn giãy giụa đứng dậy, lại bị Tề Cửu đè dưới thân.
"Mới 6 giờ thôi, còn có thể tới một phát..." Tề Cửu cười hì hì, kéo quần ngủ xuống, côn th*t dâng trào liền trực tiếp để ngay cửa động. Cúi xuống vùi đầu vào giữa ngực Úc Đình Phương, lung tung xoa nhẹ âm đế hai ba cái cho chảy nước, hai ngón tay liền dò xét thọc vào.
"Ưm... Tiểu Cửu, chỉ cho phép một lần." Úc Đình Phương biết người này ở trên giường luôn không biết tiết chế, cũng tùy nàng đi vậy. Tề Cửu gặm cắn thịt mềm trước ngực Úc Đình Phương. Đang định nhập động thì điện thoại Úc Đình Phương vang lên. Nàng nhíu nhíu mày không muốn để ý tới, nhưng không ngờ người gọi đến vẫn không chịu từ bỏ. Úc Đình Phương lấy điện thoại qua nhìn thử, ra là cô giáo Lưu.
"Ai thế?" Tề Cửu dừng động tác, tò mò chớp chớp mắt nhìn Úc Đình Phương.
"Đồng nghiệp, chắc là có chuyện gì. Em đừng nhúc nhích, chị nghe máy đã." Dục vọng nơi đáy mắt Úc Đình Phương hoàn toàn tan biến, khôi phục thanh minh. Tề Cửu oán niệm nhìn chằm chằm cái người trong ngực này, nào phải vợ mình đâu, rõ ràng là một người tham công tiếc việc. Nàng không cam lòng đi xem xét cửa động nước chảy róc rách của Úc Đình Phương.
"Tiểu Cửu, đừng nghịch!" Úc Đình Phương vỗ nhẹ vào tay Tề Cửu, ngồi dậy bắt máy.
"Alo, vâng, em nghe... Em trống tiết, sao ạ... Dạ, dạ được, không thành vấn đề... Vâng vâng, vậy quyết định như thế... Không cần cám ơn đâu chị, hẹn gặp lại ạ."
"Sao vậy?" Úc Đình Phương mới vừa cúp điện thoại, Tề Cửu liền vội vàng hỏi. Nàng ngồi dậy, côn th*t dâng trào còn đang run lên...
"Con của cô giáo Lưu bị bệnh, chị phải dạy thay chị ấy tiết đầu." Úc Đình Phương xoa xoa hai mắt, nhấc chân muốn đi ra ngoài, lại bị Tề Cửu kéo lại. "Đi đâu? Đừng mà, còn chưa xong mà..."
"Tiểu Cửu đừng nghịch nữa, chị còn phải sửa soạn một chút chuẩn bị dạy. Em mau mặc quần áo vào đi, nhìn chả ra làm sao cả..." Úc Đình Phương bỏ tay Tề Cửu đang kéo mình ra, xoay người đi rửa mặt, để lại Tề Cửu vẻ mặt ngẩn ngơ.