*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Cửu đợi đến khi trời gần tối mới chịu về nhà, bởi vì ban sáng buột miệng thốt ra câu kia mà nàng ảo não suốt một ngày. Cả ngày nay nàng như mất hồn mất vía, không biết là bởi vì suốt hai ngày không chợp mắt hay là nghĩ tới Úc Đình Phương mà lòng rối như tơ vò.
Cả ngày nay nàng cũng chưa thu hoạch được gì, rốt cuộc mình đi ra ngoài cũng không phải vì săn thú mà chỉ vì tránh né Úc Đình Phương.
Nàng không muốn gặp Úc Đình Phương, nhưng lo lắng ban đêm trên núi có sói dữ lui tới, e rằng sẽ xảy ra chuyện bất trắc, vì thế mới trở về căn nhà nhỏ. Lúc nàng trở về Úc Đình Phương còn chưa dậy, vì thế lén lút cầm quần áo ra cửa đi tắm rửa.
Thay đổi nhiệt độ đột ngột làm Tề Cửu vừa tắm vừa rùng mình. Ra ngoài cả ngày trên người nhất định dính đầy bụi đất, dù sao đi nữa nàng vẫn sợ Úc Đình Phương ghét bỏ mình dơ.
Úc Đình Phương thấy Tề Cửu vẫn trở lại, trên mặt không khỏi mỉm cười. Tề Cửu vốn có thể trở về căn nhà trong thôn nhưng vì bận tâm nàng còn ở đây mà không về. Như thế có thể nhìn ra, tuy hai người đã hồi lâu không gặp, nhưng Tề Cửu vẫn chừa cho nàng một vị trí trong lòng.
Trời dần tối đen, Úc Đình Phương cầm quyển sách dựa vào đầu giường, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía Tề Cửu.
Tề Cửu ngồi trên băng ghế, tay chống cằm buồn ngủ. Đêm qua nàng nhìn sao trời cả đêm, sáng ra vừa lim dim một chút thì Úc Đình Phương tới, lại thêm mấy đêm trước trằn trọc đưa ra quyết định, lúc này thực sự đã rất mệt mỏi.
"Tiểu Cửu! Có làm sao không!" Úc Đình Phương cố nhịn cười, vội vàng tiến lên nâng Tề Cửu dậy, cẩn thận kiểm tra cái trán Tề Cửu, thấy không bị bầm tím mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đỡ Tề Cửu lên giường.
"Làm gì..." Tề Cửu tuy rằng bị đụng đầu nhưng vẫn chưa tỉnh táo, đầu óc vẫn còn hỗn độn, mơ mơ màng màng nói.
"Muội đã mệt như vậy rồi, còn không mau lên giường ngủ đi?" Úc Đình Phương cởi hết quần áo giày vớ cho nàng, chỉ chừa lại áo trong, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng. Tề Cửu mê mê hồ hồ, trong tay nắm chặt góc áo tiến vào mộng đẹp.
Tiểu oan gia mình ngày đêm tơ tưởng giờ đã nằm ngay bên cạnh, nhưng mình đã ngủ cả ngày trời, có muốn ngủ tiếp cũng không sao ngủ được, Úc Đình Phương bèn chống cằm nhìn Tề Cửu.
Tề Cửu gầy đi trông thấy, vốn dĩ nàng cũng không mập, lúc này đã gần như biến thành người khác. Úc Đình Phương xót xa vỗ về gương mặt nàng.
Đột nhiên, một ý tưởng xẹt qua đầu Úc Đình Phương, nàng bỗng nhiên đỏ mặt.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, nàng hạ quyết tâm. Nhẹ nhàng cởi áo trong của Tề Cửu, vuốt ve hai bầu ngực nho nhỏ hơi nhô lên của nàng. Ngực Tề Cửu đương nhiên không thể căng tròn như ngọc phong của nàng, chỉ nho nhỏ đáng yêu như thiếu nữ mà thôi.
"Ưm" Tề Cửu rên khẽ một tiếng, Úc Đình Phương vội vàng dừng lại, quan sát phản ứng của Tề Cửu. Tề Cửu buồn ngủ tới mức đầu vừa dính vào gối là ngủ ngay, làm sao còn sức để ý chuyện này, cho nên nửa ngủ nửa tỉnh mặc kệ Úc Đình Phương.
Sợ bóng sợ gió một hồi, lá gan Úc Đình Phương không khỏi lớn hơn rất nhiều. Nàng ngồi dậy chồm lên người Tề Cửu, sau đó cúi người, dùng kiều nhũ cọ cọ mặt Tề Cửu. Tề Cửu bị ngực vùi vào mặt muốn ngộp thở, loáng thoáng cảm thấy có gì đó khác thường nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ dựa vào trực giác, theo bản năng há mồm ngậm lấy hồng mai trên nhũ phong.
Úc Đình Phương rùng mình một cái, nàng có chút kinh hỉ, không ngờ Tề Cửu còn chưa ngủ hẳn. Đút xong bên trái lại đút sang bên phải, quả nhiên Tề Cửu ngoan ngoãn há miệng ra, thậm chí còn mút vào liếm láp nơi đó.
Nào ngờ là Tề Cửu đang nằm mơ, nàng mơ về một năm trước lúc Úc Đình Phương chưa rời đi đã cùng nàng quấn quýt si mê suốt mấy ngày. Nhưng mà khi xong việc Thẩm quả phụ lại nói cho nàng biết, kỳ thật là do Úc Đình Phương tới kỳ vũ lộ mà thôi. Tuy ở trong mộng nhưng sự nản lòng thoái chí, phẫn uất bất bình vẫn rõ ràng như thế, lúc này đều trỗi dậy trong lòng nàng.
"Ư..." Úc Đình Phương khó nhịn tràn ra rên rỉ. Phía trên có bao nhiêu thỏa mãn phía dưới liền có bấy nhiêu hư không. Nàng duỗi tay xem xét hạ thân Tề Cửu, vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Quả nhiên là người trẻ tuổi, côn th*t đã cứng lên rồi, còn hơi hơi chỉa lên trên nữa chứ. Nàng nằm nghiêng bên cạnh Tề Cửu, chống thân thể vươn tay nhẹ nhàng tuốt côn th*t, lòng bàn tay vuốt ve chất lỏng chảy ra từ cái lỗ sáo mà Úc Đình Phương thấy cực kỳ đáng yêu.
"Hưm... Buồn ngủ..." Tề Cửu ở trong mộng cảm nhận từng đợt sóng triều đột kích, không khỏi đổ mồ hôi đầy đầu. Nhưng mỏi mệt như nàng, vẫn chỉ muốn ngủ mà thôi.
Úc Đình Phương cho rằng Tề Cửu sắp sửa tỉnh, dứt khoát nhẹ nhàng xoay người, nằm đè lên người Tề Cửu. Bởi vì chênh lệch chiều cao mà đầu Úc Đình Phương vừa vặn vùi vào cổ Tề Cửu. Hai người ngực áp vào ngực, Úc Đình Phương duỗi tay xuống dưới đỡ côn th*t nóng cháy của Tề Cửu để ngay huyệt khẩu mình nhẹ nhàng đánh vòng. Thỉnh thoảng đụng trúng âm đế trên huyệt khẩu, Úc Đình Phương sẽ run rẩy cả người, híp mắt rên rỉ tăng nhanh tốc độ đánh vòng, vùi đầu vào cổ Tề Cửu nhẹ nhàng thở dốc.
"Kỳ vũ lộ thì uống thuốc đi! Trêu chọc ta làm gì..." Tề Cửu đang nằm mơ, mơ thấy mình đau khổ giãy giụa trong bể dục nhưng vẫn cực kỳ giận Úc Đình Phương chỉ khi đến kỳ vũ lộ mới tìm đến mình, vì thế nhịn xuống dục vọng mà quát nàng.
Nghe vậy thân thể Úc Đình Phương cứng đờ, ngay sau đó mềm nhũn tê liệt ngã xuống người Tề Cửu. Có chút xấu hổ buồn bực, có chút ủy khuất, Úc Đình Phương rơi nước mắt. Lại nhớ đến mấy ngày nay Tề Cửu lãnh đạm với mình, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Tề Cửu cảm thấy chỗ cổ mình ướt nóng một mảng, bên tai lại truyền đến tiếng Úc Đình Phương thấp giọng khóc rấm rứt, đột nhiên nàng mở bừng mắt, chỉ thất thần một lát sau đó ánh mắt trong trẻo hơn rất nhiều.
"Phương tỷ tỷ, tỷ... bị làm sao vậy? Là ai ăn hiếp tỷ? Đừng khóc nha, để ta đánh hắn cho tỷ nha!" Nàng cúi đầu, trong lòng hoảng loạn, vội vàng lau nước mắt trên mặt cho Úc Đình Phương.
"Muội... Muội..." Vốn định nói lời trấn an nàng, nhưng Úc Đình Phương lại khóc càng dữ hơn. Nàng siết lấy vạt áo Tề Cửu, vùi vào lòng ngực nàng khóc đến thở hổn hển.
"Ta hả? Ta có lỗi với tỷ khi nào? Ơ? Tỷ mau nói cho ta biết đi, ta sẽ xin lỗi tỷ nha, Phương tỷ tỷ xin lỗi mà, đều là do ta sai, tỷ mau nói nguyên nhân cho ta biết đi, sau này ta nhất định sẽ sửa được không?" Tề Cửu mù tịt như lọt vào trong sương mù, nàng cẩn thận ngẫm lại chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, căn bản là nàng không tiếp xúc với Úc Đình Phương thì làm sao trêu chọc nàng ấy được... Nàng đau lòng vỗ về lưng Úc Đình Phương giúp nàng thuận khí.
Thật lâu sau, Úc Đình Phương mới ngẩng khuôn mặt dính đầy nước mắt như hạt mưa đọng trên hoa lê, đôi mắt ửng hồng như mắt thỏ chứa đầy ủy khuất nhìn chằm chằm Tề Cửu, Tề Cửu bị nàng nhìn đến nỗi hoang mang.
"Muội... Tại sao muội không "làm" gì ta?... Có... Có phải là... không thích ta..." Lời vừa ra khỏi miệng, Úc Đình Phương liền bật khóc nức nở.