Thẩm quả phụ từ tối ngày đó trở về nhà vẫn luôn mất hồn mất vía, ban đêm cũng ngủ không an ổn. Từng câu chuyện thời trẻ dần hiện lên trong đầu dì.
Dì vốn không phải người nơi đây, khẩu âm có chút giống người phía nam, chỉ là khi còn trẻ gả tới nơi này. Thẩm quả phụ cũng không phải vừa sinh ra đã gọi là Thẩm quả phụ -- dì tên là Thẩm Lan.
Trước khi dì gả đến Tề gia thôn, dì và Bạch Y năm ấy theo cha đến tận đây làm nghề y từng có một đoạn chuyện xưa.
Như lời Tề Cửu nói, Thẩm Lan thời trẻ là một người cực kỳ không an phận. Biết làm sao, bởi vì dì có một ưu điểm là -- xinh đẹp. Ở nơi thôn trang này diện mạo của Thẩm Lan thuộc dạng nữ nhân không ai ưa nhưng nam nhân lại muốn nhìn thêm vài lần cho thỏa, loại người này thường bị gọi là "hồ ly tinh trời sinh". Lông mày dì dài mảnh, cằm hơi nhọn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt lúng liếng giống như đang tìm con mồi. Người bình thường thoáng thấy nụ cười của dì đều phải rụng rời.
Thẩm Lan đi đường ưỡn ngực ngẩng đầu mà bước. Dáng ngực của dì to tròn mây mẩy rất đẹp. Hai vú cao vút đi đường rung ra rung rinh, dì cũng không ngại bị người ta dòm ngó.
Dì giống như Hoa Hồ Điệp rập rờn bay nhảy thử qua muôn hình muôn vẻ Càn Nguyên, thậm chí Trung Dung, Khôn Trạch dì cũng không buông tha. Mọi người đều đồn đãi, người từng ở bên Thẩm Lan có thể xếp hàng dài từ vùng duyên hải Đông Nam đến tận Tây Vực.
(Dì là chú bướm bất tử ha gì ?)
Nhưng mà không một ai biết, trong lòng Thẩm Lan chỉ có một mình Bạch Y. Chuyện này, Thẩm Lan phải mất nhiều năm sau mới cân nhắc lại. Năm tháng làm mờ đi ký ức của dì, rất nhiều người từng quen biết trước đây đều chìm vào dĩ vãng, duy chỉ có người nọ vẫn còn khắc sâu trong tim dì.
Bạch Y 17 tuổi theo cha vân du khắp nơi làm nghề y, lang bạt đến thôn của Thẩm Lan năm Thẩm Lan 21 tuổi. Khi ấy dì vừa định an phận làm hiền thê -- trên người đã mang theo hôn ước. Ngày đó dì đi trên đường, thoáng nhìn thấy Bạch Y ngồi trước hiệu thuốc. Bạch Y ngồi thẳng thớm như một cây thông non. Tuy rằng chỉ mới nhìn sơ qua bóng dáng nhưng Thẩm Lan vẫn cảm thấy cái ót của Bạch Y rất đẹp. Nàng mê mẩn đi về phía trước.
"Này, người lớn trong nhà muội đi đâu cả rồi?" Thẩm Lan vỗ nhẹ bả vai Bạch Y một cái.
Bạch Y đang nghiền thuốc. Nàng giương mắt, ngay sau đó chán ghét nhíu nhíu mày, lập tức kéo xa khoảng cách với Thẩm Lan. Nàng chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt này khí độ phong trần, không giống như nữ nhi nhà gia giáo.
"Không có ở nhà, cô nương ngồi kia chờ cho một lát." Bạch Y cúi đầu tiếp tục bận rộn việc của mình, chỉ lãnh đạm đáp một câu như vậy, đến liếc mắt một cái cũng không thèm liếc tới nàng.
Chán ghét trong mắt Bạch Y đều bị dì nhìn ra, nhưng dì cũng không tức giận. Bởi vì dì nhận ra Bạch Y rất là... xinh đẹp, thanh thanh lãnh lãnh, trông có vẻ còn cấm dục hơn cả ni cô hòa thượng trong am trong miếu.
"Không được, muội đến đây đi. Tiểu đại phu, gần đây ngực ta đau nhói, muội tới xem giúp ta đi." Thẩm Lan lập tức sà tới cạnh Bạch Y, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Bạch Y để lên ngực mình.
"Đừng chạm vào ta!" Bạch Y đột nhiên tránh khỏi Thẩm Lan, rụt tay về, suýt chút nữa đã chạm vào bộ ngực căng đầy của Thẩm Lan, mặt đỏ lên.
"Sao vậy? Đại phu các người không phải trị bệnh cứu người à? Sao lại không chạm vào người bệnh được?" Thẩm Lan sáp mặt tới bên tai Bạch Y hỏi. Không biết là dì cố ý hay vô tình mà hà ra nhiệt khí làm thân thể Bạch Y tê rần.
"Ngươi... Nơi đó đương nhiên là không chạm vào được rồi! Nếu ngươi thật sự đau ngực thì đưa cánh tay ra, ta bắt mạch cho ngươi." Bạch Y ra vẻ bình tĩnh nói. Nhưng Thẩm Lan đã nhìn ra hoảng loạn trong lòng nàng, cũng thấy mặt nàng đã đỏ tới mang tai như trái cà chua chín. Nàng cười khẽ, vươn cánh tay bạch ngọc ra.
Thẩm Lan là một nữ nhân nở nang, dì không phải béo, bởi vì mặt dì rất thon gọn. Thân thể dì mịn màng trơn láng, người khác lướt qua dì liền sẽ nghĩ đến chuyện không nên nghĩ. Làn da dì rất mềm mại, đầu ngón tay Bạch Y mới vừa chạm vào cổ tay dì liền tâm viên ý mã. Nàng xem một hồi lâu, vẫn không phát giác ra có chỗ nào không ổn. Nàng nghĩ chắc do mình chưa xem kỹ, vì thế ho khan một cái, bắt mạch thêm một lần.
"Tiểu đại phu, muội nghi là bệnh gì?" Thẩm Lan chớp chớp mắt, một tay kia chống cằm nhìn Bạch Y. Nàng ăn cơm nhiều hơn Bạch Y bốn năm, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra nội tâm Bạch Y không bình tĩnh giống như nàng biểu hiện ra ngoài.
Bạch Y không để ý tới nàng, vẫn cau mày. Hơn nửa ngày mới thu tay, nghiêm mặt nói. "Cô nương không có bệnh, chớ lại đến trêu đùa ta."
"Sao có thể không bệnh được, ngực ta đau mà bắt mạch thì tất nhiên là vô dụng rồi, không tin muội sờ trực tiếp vào ngực ta là biết..." Thẩm Lan lại kéo mạnh tay Bạch Y đặt lên ngực mình.
Bạch Y lại giật mạnh tay về, đuổi Thẩm Lan ra khỏi hiệu thuốc.
Thẩm Lan chỉ cảm thấy người này thật là thú vị, cho nên liên tiếp mấy ngày liền đều tới hiệu thuốc quấn lấy Bạch Y, Bạch Y trước sau mặt lạnh ra tiếp, Thẩm Lan trước sau không thuận theo không buông tha.
Con mồi bên miệng sao có thể thả cho chạy mất, Thẩm Lan có mười phần tự tin là mình sẽ có được Bạch Y. Nàng triển khai thế công mãnh liệt, mỗi ngày tới tìm Bạch Y còn nhiều hơn số lần ăn cơm bữa, luôn luôn phải tạo ra cơ hội tiếp xúc thân thể, trêu chọc cho Bạch Y phải mặt đỏ tim đập mới chịu dừng tay.
Càn Nguyên trẻ tuổi chưa kinh nhân sự làm sao chịu nổi trêu chọc bậc này, ngày qua ngày trong lòng Bạch Y cũng bắt đầu gợn sóng. Sau đó mỗi khi Thẩm Lan ở trước mặt nàng cười xinh đẹp rạng rỡ, nàng luôn cảm thấy tâm động một cách lạ kỳ.
Sau đó, Thẩm Lan dựa vào kỳ vũ lộ, câu dẫn Bạch Y.
Và thế là sau đó, cha của Bạch Y ở đằng sau núi giả trong hoa viên, bắt gặp Bạch Y nằm trên thân thể trần truồng của Thẩm Lan thở hổn hển.
Cha của Bạch Y không phải là người cổ hủ, ông rất bình tĩnh. Chỉ bảo Bạch Y thu dọn gọn gàng, sau đó dẫn Bạch Y đỏ mặt cúi đầu trở về nhà.
"Tiểu Y, cha hỏi con, con có thật lòng thích nàng ta không?"
Bạch Y đỏ mặt gật đầu.
"Vậy con có biết, nàng ta đã có hôn ước rồi không?"
Bạch Y ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cha của Bạch Y kể cho nàng nghe chuyện cũ của Thẩm Lan, ông đếm trên đầu ngón tay cho Bạch Y xem số lượng mà Thẩm Lan từng thân mật, từ thôn này đếm tới thôn kia. Thẩm Lan thay người thân mật còn nhiều hơn nàng thay áo, mặt Bạch Y càng ngày càng khó coi.
"Tiểu Y, cha tôn trọng bất cứ ý nguyện nào của con. Nhưng cha chỉ sợ con bị tổn thương."
Bạch Y cúi đầu.
"Tiểu Y, nhớ phải kịp thời ngăn tổn hại." Cha của Bạch Y chỉ nói tới đó, ông biết con gái mình ắt sẽ hiểu.
Sau đó Thẩm Lan có tới tìm Bạch Y một lần, Bạch Y lại trở về trạng thái lạnh lùng như xưa không để ý tới nàng.
Chuyện tình cảm mà Bạch Y từng trải qua giống như một trang giấy trắng, cho nên đối với sự chân thành trong tình cảm, nàng yêu cầu gần như hoàn mỹ với lòng tự trọng cực kỳ cao. Nàng có thể chấp nhận Thẩm Lan trước khi quen nàng có thể qua lại với nhiều người, bởi vì đó là chuyện trước khi nàng gặp được Thẩm Lan. Nhưng nàng không chấp nhận Thẩm Lan đã có hôn ước mà còn tìm đến mình như thế, đây là nguyên tắc. Huống hồ nàng cũng không biết liệu mình có phải là niềm vui mới ngắn ngủi của Thẩm Lan hay không, biết đâu sau này lại bỏ rơi nàng mà chạy theo một người khác tốt hơn, nàng không muốn tình cảm của mình trở nên rẻ rúng như vậy.
Bạch Y bị nàng cuốn lấy không kiên nhẫn, rống lên: "Ngươi không tự thấy dơ bẩn sao?"
Nghe vậy Thẩm Lan sửng sốt, Bạch Y cũng ngây ngẩn cả người. Nàng vốn không phải có ý này, nàng thấy vành mắt Thẩm Lan dần đỏ lên, nhất thời mềm lòng.
"Xin lỗi... Ta... Ta không phải có ý đó..." Bạch Y nói năng lộn xộn xin lỗi, đưa cho nàng khăn tay của mình.
"Trời sắp tối rồi, cô nương mau về nhà đi. Chuyện trước đây ta sẽ không nói với bất kỳ ai. Cô nương là người đã có hôn ước, nên tự trọng thì hơn."
Thẩm Lan không nhận khăn của người nọ, tâm nàng như tro tàn. Lời của Bạch Y như một nhát dao đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng thật lòng thật dạ thích Bạch Y. Nhưng nàng đã quên, Bạch Y tốt như vậy, đơn thuần như vậy, thanh lãnh như vậy, làm sao có thể xứng đôi cùng người phóng đãng bất kham như mình.
Một người cho rằng mình không xứng với đối phương, một người cho rằng đối phương khinh nhờn tình cảm của mình, hai người vì thế mà chia ly.
Thẩm Lan gả đến Tề gia thôn cách xa ngàn dặm, Bạch Y tiếp tục theo cha vân du tứ phương, tìm y hỏi dược. Thoắt cái, đã hơn hai mươi năm.
Suy nghĩ của Thẩm quả phụ trở về hiện thực, dì thở dài thườn thượt. Quá khứ trước kia như một cơn mộng ảo, dì xuống giường, thổi tắt đèn. Vừa định xoay người lên giường ngủ, chợt nghe một loạt tiếng bước chân ngoài cửa.
"Tiểu Cửu?" Tim của Thẩm quả phụ đã sắp nhảy tới cổ họng, kỳ thật trong lòng đã xác định tám phần mười không phải là Tề Cửu. Mỗi lần Tề Cửu đến nhà dì, hoặc là hoảng loạn chạy vào, hoặc là quy củ gõ cửa. Dì đứng lên chạm hờ vào cái ghế dưới đất.
Xuyên qua bóng đêm, dì thấy rõ người tới.
Bạch Y.
"Ngươi tới làm... Ưm..." Thẩm quả phụ còn chưa nói xong, môi đã bị Bạch Y chặn lại, một mùi rượu nồng nặc phả tới.
===
Rồi xong, dì Thẩm Bum Búm tới công chiệng với Bạch Bạch Bạch Y.
??????