Từ cái đêm Thẩm Lan la hét đuổi Bạch Y đi, bảo nàng không được xem mình như món đồ chơi tiết dục, cuối cùng Bạch Y không đoái hoài tới Thẩm Lan nữa. Đến nay đã hơn một tháng.
Bạch Y cũng không đi nơi khác, vẫn cứ ăn vạ nhà Thẩm Lan, vẫn cứ cùng ăn cùng ở, nhưng trong phòng rõ ràng là tử khí trầm trầm hơn trước kia. Trước kia lúc ánh mắt hai người tương ngộ Thẩm Lan luôn hãi hùng khiếp vía, như sợ bị Bạch Y nhào tới ăn tươi nuốt sống không thèm nhả xương, nhưng mà đại đa số thì lần nào Bạch Y cũng làm như vậy thật. Nhưng hiện giờ thì không còn nữa, hiện giờ Bạch Y chỉ biết yên lặng ngoảnh mặt đi, trong mắt im lìm như giếng cổ, không chút gợn sóng.
Bạch Y không để ý tới dì, dì cũng không thèm để ý tới Bạch Y. Hai người ở trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cứ như vậy giằng co hơn một tháng.
Thẩm Lan ngẫm không ra ý Bạch Y. Đôi khi dì sẽ nhìn nơi xa xăm ngẩn người, trong lòng nhớ tới Bạch Y, không biết rốt cục tình cảm mà nàng dành cho mình là gì, trong lòng có chút phiền muộn, đôi khi lại dâng lên một nỗi tức giận vô danh, chỉ hận không thể đuổi Bạch Y đi ngay và luôn.
Gần đây cảm xúc của Thẩm Lan thay đổi rất lớn, thường xuyên bị tức cái lồng ngực. Dì chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, thời trẻ dì luôn tình trường thuận lợi, chưa từng buồn khổ vì chuyện tình cảm, chỉ có người khác là cam tâm tình nguyện chịu khổ vì dì. Nhưng Bạch Y không hiện sơn không lộ thủy, giống như nắm bắt được điểm yếu nhất tận đáy lòng dì, luôn có thể làm cho dì khó chịu dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ trong lòng dì xem Bạch Y như kẻ địch, cứng đầu không chịu để lộ cảm xúc của bản thân. Hai mươi năm trước dì đã vấp ngã một lần, dì không muốn khi mình hơn bốn mươi tuổi lại vấp ngã thêm một lần, hơn nữa lại vì cùng một người.
Hôm nay Bạch Y đặt tay nải lên bàn giữa nhà, sau đó liền xoay người vào phòng trong thu dọn đồ đạc. Thẩm Lan nhìn theo một loạt động tác này của nàng, trong lòng không khỏi nhủ thầm. Nàng thu dọn đồ làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn đi?
Quả nhiên là mây tía dễ tan, Thẩm Lan rầu rĩ trong lòng. Dì vừa nghĩ vừa đi lên trước, xốc nhẹ tay nải lên. Bên trong chỉ có hai bộ tố y, chợt một màu xanh lục ánh vào mắt Thẩm Lan.
Đó là một chiếc vòng ngọc trơn bóng trong veo. Lớp ngoài cùng là màu trắng nhạt, bên trong là hỗn hộp màu xanh biếc như lá sen lay động sóng hồ. Thẩm Lan nhìn đến mê muội, ma xui quỷ khiến lại cầm lấy nó. Chất ngọc trơn nhẵn óng ánh, chạm trổ tinh vi, màu sắc trong vắt thuần khiết.
Thẩm Lan nghĩ, rốt cuộc là người dịu dàng thế nào mới xứng mang vòng ngọc thanh nhã này? Trong lòng dì nảy ra một ý tưởng, cầm lấy vòng ngọc đeo vào cổ tay mình.
"Bỏ nó xuống, đừng chạm vào!" Một tiếng quát lớn cứ như từ rừng rậm xa xôi truyền tới. Thẩm Lan đã lâu không nghe thấy giọng Bạch Y, nay được nghe lại thấy hơi lạ lùng.
Thân thể Thẩm Lan khẽ run lên, bất giác hơi xấu hổ, trên mặt có chút không nhịn được. Dì vừa cởi vòng ngọc vừa đỏ mặt lẩm bẩm: "Chỉ xem thử chút thôi, làm gì dữ vậy..."
"Mẹ ta để lại đấy," Bạch Y đoạt lại vòng ngọc trong tay Thẩm Lan, đau lòng vuốt ve nó. "Mẹ ta muốn ta để lại cho tức phụ của Bạch gia, không phải ai muốn đụng là đụng."
Nghe vậy trong lòng Thẩm Lan có hơi nghẹn ngào, tức giận dậm dậm chân trở về phòng của mình, làm sao thấy được ý cười nơi khóe miệng và giảo hoạt nơi đáy mắt Bạch Y.
Thẩm Lan ngồi trên giường. Dì càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt rơi xuống như những hạt châu bị đứt chuỗi dây. Thứ nhất là buồn bực vì vừa bị xấu hổ trước mặt Bạch Y, thứ hai là lời Bạch Y vừa nói làm dì cảm thấy tổn thương. Hóa ra mình ở bên nàng hơn một tháng nay quả nhiên chỉ là vui chơi qua đường, không coi là thật, mình ở trong lòng nàng chẳng là cái thá gì cả.
Nghĩ đến đây nước mắt đã không còn nữa, giống như đã chảy cạn khô, chỉ có đáy lòng là đau càng thêm đau, đau đến nỗi dì cảm thấy ngạt thở.
"Này, ta phải đi." Đúng lúc này, Bạch Y đi đến. Thẩm Lan cuống quýt cúi đầu, không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Ờ, thì liên quan gì tới ta đâu."
"Đương nhiên không liên quan," Bạch Y ngồi xuống mép giường Thẩm Lan, bắt lấy tay dì. Thẩm Lan bỗng nhiên run lên, rụt tay về. Bạch Y nhướng mày, trực tiếp ôm dì đặt lên đùi mình.
"Có muốn làm một phát không? Bằng không sau này không còn cơ hội nữa."
"Không thèm!" Lần này Thẩm Lan không giống trước kia, phản kháng cực kỳ kịch liệt, cơ hồ là dì liều chết giãy giụa, không muốn hình ảnh cuối cùng của mình trong mắt Bạch Y lại không hề tôn nghiêm.
Bạch Y trực tiếp đè Thẩm Lan ra giường, đôi tay kiềm chế dì, hai chân chặn hai chân dì, tựa như lần đầu hai người gặp lại sau nhiều năm xa cách.
"Tiểu Y... Đừng... Không được..." Thẩm Lan lắc lắc đầu, trong mắt rưng rưng nước mắt, khẩn cầu nhìn chằm chằm Bạch Y.
"Sao lại không được? Không phải nàng nói ta xem nàng như món đồ chơi tiết dục sao? Bây giờ ta muốn tiết dục, thế nào?" Bạch Y cười lạnh, một tay ấn lại đôi tay Thẩm Lan, một tay kia xé rách quần áo Thẩm Lan.
Chỉ chốc lát sau quần áo lành lặn trên người đều biến thành vải vụn, một giọt nước mắt khuất nhục chảy ra từ khóe mắt Thẩm Lan, dì không muốn phản kháng nữa, đôi tay ngừng giãy giụa.
"Sao nào, không phải Lan Nhi cũng rất hưởng thụ sao?" Bạch Y kề sát bên tai Thẩm Lan, thanh âm khàn khàn. Nàng ngậm lấy vành tai phiếm hồng của Thẩm Lan, khi nói chuyện phả toàn bộ nhiệt khí vào tai Thẩm Lan. Thẩm Lan không khỏi run lên, cảm nhận được một dòng nhiệt lưu thoáng qua bụng nhỏ.
Lưỡi Bạch Y tiếp tục liếm láp ốc tai Thẩm Lan, ở nơi đó xấu xa ra ra vào vào, bắt chước động tác giao cấu. Thẩm Lan có chút khuất nhục, nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn Bạch Y. Nhưng dì càng như vậy, Bạch Y lại càng muốn trêu cợt dì.
"Hưm... Lan Nhi dâm ghê, miệng trên nói không được mà miệng dưới đã ướt dầm dề, có phải thèm ăn đại côn th*t lắm không?" Ngón tay lạnh lẽo của Bạch Y thò vào quần lót Thẩm Lan, kích thích cả người Thẩm Lan run lên. Ngón tay Bạch Y cọ dọc theo khe thịt hẹp chà xát tới lui, lòng bàn tay đặt lên âm đế mẫn cảm xoay tròn. Chợt nàng lại tăng nhanh tốc độ, huyệt khẩu Thẩm Lan càng thêm ướt át.
"Ưm a... Đừng... Đừng... Trêu cợt ta mà ahh..." Thẩm Lan hai mắt đẫm lệ mông lung, trong miệng phát ra một loạt tiếng nức nở nỉ non, Bạch Y vừa đụng tới chỗ mẫn cảm kia là dì lại sinh ra một cơn khoái cảm, eo không tự chủ được cong lên, tiếng nức nở cũng dần biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Lan Nhi không thành thật." Bạch Y quất mạnh vài cái vào bờ mông trắng nõn, lại vuốt ve mạnh mẽ làm cho chỗ đó hồng hồng một mảng mới chịu dừng tay. "Còn nói đừng với không, cái huyệt của Lan Nhi rõ ràng ngứa ngáy vô cùng, yêu cầu côn th*t của tướng công gãi ngứa đây này. Nói, đừng cái gì hả?"
Thẩm Lan đầu óc hỗn độn. Dì nghĩ, dù sao mình cũng đã lưu lạc đến nông nỗi này, huống hồ đây là lần cuối cùng hoan ái cùng người này, dứt khoát mở miệng.
"Hớ ớ... Sướng quá... Đừng... Đừng dùng ngón tay... Muốn côn th*t... côn th*t gãi ngứa cho tiểu huyệt của Lan Nhi..." Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Lan liền đỏ bừng mặt. Nhưng dì không nghĩ tới những chuyện khác nữa, dì chỉ muốn hảo hảo cùng người này làm một lần sau cuối, hảo hảo hưởng thụ lần sau chót cùng ái nhân chìm nổi trong bể dục.
Bởi vì nhuốm màu tình dục mà da thịt cả người Thẩm Lan từ trắng nõn biến thành màu hồng nhạt, thoạt nhìn thập phần mê người gợi cảm. Bạch Y si mê nhìn chằm chằm Thẩm Lan, giống như chỉ có lúc này hai người mới chân thật nhất trong mắt nhau. Nàng nhìn Thẩm Lan đắm chìm lang thang trong khoái cảm, hạ thân càng sưng to thêm vài phần, chỉ hận không thể trực tiếp thọc vào cắm dì phầm phập.
"Bên dưới tâm can nhi còn chưa đủ ướt đâu. Nỗ lực thêm chút nữa thì tướng công mới cho nàng ăn côn th*t nha, được không hả?" Bạch Y cười nhếch mép, ngồi dậy nằm lên người Thẩm Lan vuốt ve ngọc phong của dì, một bàn tay khác sờ vào hạ thân Thẩm Lan cọ xát dính nhớp đầy tay rồi vói vào trong miệng Thẩm Lan.
"Ưm..." Thẩm Lan ngậm ngón tay Bạch Y, không cần nàng ra lệnh mình cũng biết phải làm thế nào. Dì đỏ mặt, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm láp ngón tay Bạch Y, lâu lâu lại mút vào, phát ra một loạt tiếng chóc chách.
Bạch Y khẽ cười hài lòng, vuốt ve thịt mềm trước ngực dì. Khi thì cúi đầu gặm cắn đầu v* mẫn cảm, liếm quầng vú ướt dầm dề óng ánh dâm mĩ, lại làm cho nó từ mềm oặt biến thành cương lên đứng thẳng mới cảm thấy mỹ mãn.
Thẩm Lan bất mãn rên hừ hừ, cả người bất giác vặn vẹo, Bạch Y lập tức biết là chuyện gì. Nàng nhẹ nhàng siết lấy đầu ti đỏ thắm như thù du, lại đổi sang bên kia khảy nhẹ búng chậm, cúi đầu mút vào gặm cắn, lúc này Thẩm Lan mới phát ra một tiếng rên dài sung sướng.
Thẩm Lan như chợt nhớ tới điều gì, nhả ngón tay Bạch Y trong miệng ra.
"Ô... Hôm nay tướng công còn chưa hôn ta... Lan Nhi muốn... Muốn hôn..." Nói xong mặt Thẩm Lan càng đỏ bừng như thiêu, dì quay đầu đi không chịu nhìn Bạch Y. Lần này không phải dì cố tình câu dẫn Bạch Y mà thật sự muốn Bạch Y hôn dì. Bởi vì dì biết nếu lần này không hôn thì sẽ không còn lần nào nữa.
Bạch Y sửng sốt, cười đưa môi lại gần muốn hôn dì, nhưng Thẩm Lan lại xoay đầu đi.
"Sao vậy, vừa rồi không phải Lan Nhi còn đòi tướng công hôn sao?" Bạch Y chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm đôi mắt lập lòe vô chừng của Thẩm Lan.
"Vừa mới nãy ta... Trong miệng còn có cái kia... Ưm... Lan Nhi còn chưa súc miệng..." Thẩm Lan cụp mắt xuống, không cao hứng mà bĩu môi.
Bạch Y cười càng thêm vui vẻ, cũng không để dì lại tiếp tục thẹn thùng, nhỏm dậy mạnh dạn hôn lấy môi dì, đầu lưỡi dễ như trở bàn tay đã cạy hàm răng dì ra.
Thẩm Lan cầm lòng không rên hừ một tiếng, ôm cổ Bạch Y nhiệt liệt đáp lại, tùy ý nàng ở trong miệng mình tiến quân thần tốc, tùy ý mà cướp lấy nước bọt.
Người muốn hôn là Thẩm Lan, hiện tại không thỏa mãn với hôn cũng là Thẩm Lan. Nàng càng rên hừ hừ thường xuyên hơn, hạ thân giống như bị lửa thiêu khó nhịn, cả người bất giác cọ cọ vào người Bạch Y.
Dì mở bừng mắt, nhìn chằm chằm Bạch Y vẫn cứ hôn đến vong tình, bất mãn đẩy nàng ra.
Mặt Bạch Y lại nghi hoặc. "Làm sao vậy?" Nhưng Thẩm Lan không nói, chỉ cắn ngón tay si ngốc nhìn chằm chằm Bạch Y, hai chân siết lại càng chặt.
Bạch Y bừng tỉnh đại ngộ, nàng banh chân Thẩm Lan ra, chỗ kia đã nước chảy róc rách, tựa như sương sớm đọng trên cánh hoa. Thẩm Lan thẹn thùng duỗi tay che khuất nơi đó, không cho Bạch Y xem, Bạch Y và dì đan mười ngón tay vào nhau, đặt bên hông hai người.
"Tiểu tao... Ấy... Tâm can nhi có phải thèm chịch lắm rồi không?" Bạch Y xoa xoa tiểu huyệt, tiểu huyệt cơ khát rất nhanh lại ào ào trào ra một dòng nước, hơi hơi mấp máy, lúc đóng lúc mở giống như cố tình câu dẫn Bạch Y.
"Đúng thì thế nào..." Thẩm Lan nhìn chằm chằm Bạch Y, cặp mắt kia giống như có thể câu hồn đoạt phách, làm cho Bạch Y thoáng thất thần trong chốc lát, rồi lại bị tiếng nói Thẩm Lan kéo về thực tại.
"Nếu Lan Nhi thèm chịch thì đã có tướng công đây rồi...... Chẳng lẽ tướng công không muốn sao? Tiểu huyệt đều là vì tướng công mới ướt thành như vậy...... Chỉ chờ đại côn th*t của tướng công ứm ừm thôi......" Giọng Thẩm Lan lười biếng ngọt bùi. Dì ngồi dậy, duỗi tay cầm côn th*t dâng trào dưới háng Bạch Y, lòng bàn tay vuốt ve lỗ sáo.
Tuy đã làm rất nhiều lần nhưng Bạch Y vẫn không sao chịu được câu dẫn thế này. "Muốn mạng quá mà..." Bạch Y trầm giọng nói thầm một câu, lại bóp nhẹ cánh mông vểnh trắng nõn của Thẩm Lan vài cái, mới cắm đại dương v*t sưng to của mình vào.
"Á á...... Tướng công...... Thật là lợi hại...... Giỏi quá á á á...... Lan Nhi thích... Thích tướng công như vậy......" Thẩm Lan chống khuỷu tay hơi nhỏm dậy, cúi đầu là có thể thấy dương v*t đỏ tím to dày ở dưới thân mình ra ra vào vào. Song trọng khoái cảm làm cho dì nhũn hết cả người, dì ngửa đầu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, tiểu huyệt truyền đến từng cơn tê tái.
"Lan Nhi đã muốn, tướng công nhất định sẽ cho......" Bạch Y thở hổn hển chín cạn một sâu đưa đẩy côn th*t, cúi đầu là thịt mềm đỏ thắm bị mình kéo ra khỏi lỗ, ngẩng đầu chính là vẻ mặt xuân sắc cắn môi dưới của người trong lòng.
Tim Bạch Y tan chảy, đè Thẩm Lan xuống, cúi người ôm hôn dì, khóa dì trong vòng tay mạnh mẽ của mình, lâu lâu lại hôn hôn tai dì, thường thường ở bên tai dì nói lời âu yếm. Thượng thân hết sức ôn nhu, hạ thân vẫn cứ hung hãn xâm phạm kiều huyệt.
"Ứ ứ..... Sắp bị tướng công đâm...... Đâm lủng rồi...... Còn muốn nữa...... Còn muốn tướng công hảo hảo thương ta......" Thẩm Lan thần chí mơ hồ, khóe mắt như đã chảy ra nước mắt, hạ thân tự giác hứng trọn từng cú nắc của Bạch Y. Dì vô lực lắc lư đầu, bị đâm tàn nhẫn đến đỏ mắt cắn bả vai Bạch Y, cào lưng Bạch Y ra từng lằn hồng đỏ.
"Thương nàng nha, tướng công đương nhiên thương Lan Nhi nha, cho Lan Nhi hết luôn được không hả?" Bạch Y nghe vậy chẳng những không trì hoãn tốc độ mà ngược lại hạ thân càng nhanh chóng dập Thẩm Lan, làm cho tiểu huyệt mềm mại của dì đỏ bừng một mảng.
Tiểu huyệt mẫn cảm run rẩy co rút lại, đôi mắt Thẩm Lan thất thần, dâm thanh lãng ngữ vô thức tràn ra từ khóe miệng Thẩm Lan. Vú dì bị đâm bay lên bay xuống cực kỳ dâm mĩ, háng không chịu nổi nên co rút lại, trong miệng chỉ có thể nức nở kêu tướng công. "Hảo... Hảo tướng công...... Ứm áhh sắp tới...... Cho ta....... Cho ta tướng công......"
Nhận thấy người dưới thân sắp cao trào, Bạch Y khó nhịn rút côn th*t ra, bế Thẩm Lan lên, quỳ nằm bò trước mặt mình. Thẩm Lan thuận theo quỳ hai gối lên giường, khuỷu tay chống lên gối đầu. "Tướng công, mau tới đi......" Thẩm Lan khóc kêu. Mới vừa rồi còn chút nữa là mình đến cao trào, đều do Bạch Y xấu tính trêu chọc mình mới không lên đỉnh được, hiện giờ tiểu huyệt đã khó nhịn đến phát cuồng.
"Chờ đã, tâm can nhi." Bạch Y mỉm cười, giọng nói có chút khàn khàn. Eo Thẩm Lan hơi hơi hạ xuống, hiện ra một đường cong lả lướt mê người, tiểu huyệt đỏ thắm không gì che chắn cứ thế phơi ra trước mặt Bạch Y. Nàng không đành lòng bỏ qua hình ảnh mỹ diệu như thế, chỉ vuốt ve mông vểnh, nhìn chằm chằm Thẩm Lan.
Cái mông Thẩm Lan chổng lên cao cao, bởi vì hư không khó nhịn mà vặn vẹo không biết thẹn, giống như một con thú cái thèm muốn được giao cấu.
"Tướng công...... Chịu không nổi huhu...... Mau tiến vào...... Thương thương Lan Nhi đi...... Huhu Lan Nhi muốn ăn gậy th*t......"
"Tới ngay." Bạch Y đỏ mắt, cảm giác toàn thân đều nóng lên. Nàng chậm rãi hạ eo xuống, đút cực đại quan đầu đỏ tím vào, nhẫn tâm cắm vọt tới hoa tâm, mị thịt lần lượt bị kéo ra ngoài thoạt nhìn dâm mĩ tột cùng.
"Ứ ứ ứa...... gậy th*t ngon quá...... Chính là như vậy ứm ứmm..... Căng quá, lớn quá á á áhh......" Tiểu huyệt trống rỗng rốt cuộc được thỏa mãn, Thẩm Lan thoải mái nhíu mày, bất giác ngâm kêu.
Dục căn sung huyết của Bạch Y giống như vào tới tiểu huyệt Thẩm Lan lại càng nở lớn, nàng khó nhịn rên hừ một tiếng, càng nỗ lực cắm rút, còn muốn nhanh hơn gấp mười lần khi nãy. côn th*t nhanh chóng cọ xát, mang ra từng luồng dâm dịch chảy rào rạt từ chỗ hai người giao cấu, rơi lộp bộp xuống chăn mềm.
Thẩm Lan làm sao chịu nổi cắm rút mãnh liệt như vậy, khuỷu tay không đỡ nổi thân thể nên cứ thế mềm nhũn ngã xuống giường, hai mắt đẫm lệ mông lung túm sàng đan khóc kêu. Bạch Y thích nhìn vẻ mặt dì vừa thẹn thùng lại hưởng thụ, xoay cằm dì lại.
"Thích tướng công đâm nàng như vậy lắm hả, hả?" Bạch Y thở hổn hển, phập phập phập nghiền nát chỗ sâu nhất trong hoa tâm,
"Ứa ứa...... Ứ ứ ứ......" Thẩm Lan đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, lập tức bị đưa lên cao trào, chỉ còn vô thức kêu rên ứ a ứ ớ. Bạch Y lại bất mãn rút côn th*t ra.
"Nói, có thích tướng công đâm nàng không?" Bạch Y bóp eo Thẩm Lan, không còn lao vào bên trong mà chỉ cọ xát ngoài miệng lỗ.
Lần thứ hai, lần thứ hai rút côn th*t ra không cho Thẩm Lan cao trào, Thẩm Lan sợ mình sẽ hỏng mất khóc kêu thành tiếng.
"Huhu... Tướng công ăn hiếp người ta huhuhu...... tướng công hư lắm...... Thích...... Thích tướng công đâm ta...... Thật là khó chịu...... Tướng công... Cầu... Cầu nàng cho ta đi......"
Đôi tay Bạch Y bóp eo Thẩm Lan, côn th*t thọc một phát sâu tới đáy, tốc độ ra vào càng ngày càng nhanh, lạnh lùng vô tình quấy đảo tiểu huyệt ướt đẫm.
Cảm giác sung sướng mất hồn làm Thẩm Lan không tài nào chịu nổi, đầu óc trống trơn. Thẩm Lan lắc mông đón chào côn th*t tới nắc mình, nghẹn ngào khóc kêu leo lên đỉnh cao trào.
Bạch Y cũng đồng thời tới cao trào, bắn ra từng luồng khí đục nóng cháy vào tận cùng bên trong kiều huyệt, làm tiểu huyệt Thẩm Lan co giật không thôi.
côn th*t lại vùi bên trong thật lâu sau mới rút ra. "Póc" một tiếng, hỗn hợp chất lỏng trắng đục nối tiếp nhau chảy ra.
Bụng Thẩm Lan phình lên, nàng nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, nghĩ thầm nếu như là hai mươi năm trước, liệu Bạch Y có thể làm ra một đứa nhỏ ở bên trong này hay không.
Bạch Y đứng dậy, nàng muốn đi lấy khăn lau mình cho Thẩm Lan, lại bị Thẩm Lan cho rằng nàng muốn đi, vì thế hai chân lại quấn lấy eo Bạch Y, kéo gần khoảng cách.
Dì không muốn Bạch Y rời đi nhanh đến mức một chút âu yếm cũng không cho dì. Nếu như nàng khăng khăng muốn đi, thế thì cứ làm thêm vài lần nữa cũng được. Hãy để mình tạm thời sa vào sự ôn nhu này đi.
Bạch Y khó hiểu nhìn chằm chằm dì, vừa muốn mở miệng nói mình chỉ đi lấy đồ thôi, đã bị Thẩm Lan mang theo tiếng khóc nức nở ngăn cản.
"Ưm... Còn muốn... Tướng công, lại cho Lan Nhi thêm vài lần nữa đi...... Chơi... Chơi cho Lan Nhi ngất xỉu luôn đi......"
Bạch Y bị Thẩm Lan câu dẫn một lần rồi lại một lần, hai người làm từ trưa tới tối, đến cơm cũng chưa ăn.
Người tỉnh lại trước là Thẩm Lan, dì thất thần mất một lúc, cả người bủn rủn nhắc nhở dì buổi chiều hai người đã điên cuồng thế nào.
Trong lòng dì căng thẳng, vội vàng ngồi dậy, phát giác Bạch Y vẫn đang yên lành nằm ngủ bên cạnh mình, lúc này dì mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng dưng ủy khuất ban chiều lại trỗi dậy trong lòng, nghĩ ngợi, dì lại rơi nước mắt, nước mắt rơi vào mặt Bạch Y.
"Hưm... Tâm can nhi, nàng làm sao vậy?" Bạch Y mê mê tỉnh tỉnh cảm thấy ấm áp trên mặt, trợn mắt phát hiện Thẩm Lan lại rơi nước mắt, vội ngồi dậy trấn an dì.
"Huhu..." Thẩm Lan bị nàng kêu một tiếng "Tâm can nhi", đáy lòng càng thêm đau xót, ủy khuất. Dì khóc lóc trốn vào lòng Bạch Y, không nói được câu nào.
"Sao lại khóc rồi? Mau nói cho ta nghe nào..." Bạch Y mỉm cười vỗ lưng cho Thẩm Lan, từ từ thuận khí cho dì. Trong lòng nàng biết rõ vì sao Thẩm Lan lại rơi nước mắt, nhưng nàng lại không chịu nói gì, chỉ chờ Thẩm Lan tự mình nói ra.
"Huhuhu..." Thẩm Lan khóc lóc co ro, đẩy Bạch Y ra, tự mình dùng tay áo lau nước mắt. "Nàng đi đi... Đi... Cưới vợ đi... Đem cái vòng ngọc đáng ghét... Đi cho ai cũng được... Ta không cần nàng nữa... Không bao giờ nhớ nàng nữa huhu......" Dì vừa định ngưng khóc, nhưng vì tâm lý còn ủy khuất mà nước mắt lại lã chã rơi.
Cuối cùng Thẩm Lan cũng nói ra lời trong lòng, tuy rằng đều là trái ngược. Bạch Y cười ôm dì vào lòng, Thẩm Lan cũng chỉ giãy giụa vài cái rồi thôi.
"Rõ ràng là ta cũng nhớ nàng muốn chết, nàng đâu biết lần trước nàng nói nàng thích ta, ta đã cao hứng biết bao nhiêu. Ta cũng sợ tâm tư của nàng và ta không giống nhau, cho nên trước đây mới lãnh đạm với nàng, nỗ lực đè nén lòng mình, sợ mình động tâm trước. Bất quá ta thật sự thích Lan Nhi, thật sự đấy! Lần trước nàng cho rằng ta xem nàng như món đồ chơi tiết dục, nàng đâu biết rằng ta thương tâm muốn chết... Lan Nhi, một tháng này không phải ta không thích gần gũi nàng, mà vì ta chỉ muốn thử tình ý của nàng đó thôi, đừng khó chịu nữa nha, ta nhìn thấy sẽ đau lòng lắm, nha?"
"Thật không?" Thẩm Lan chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm nàng.
"Thật đó!"
"Ta mặc kệ, nàng phải thề độc cho ta xem." Thẩm Lan hừ một tiếng, trong lòng lại ngăn không được mà nhảy nhót lâng lâng.
"Ta thề! Ta..." Bạch Y đang thề thì Thẩm Lan giữ lấy cánh tay Bạch Y. Bạch Y cho rằng dì không cho mình phát lời thề độc, vì thế xoay mặt cười với dì. Không ngờ Thẩm Lan chỉ bẻ ngón út nàng lên, biến thành bốn ngón tay dựng thẳng.
"Đừng có cười với ta! Tiếp tục thề đi!" Giờ phút này mặt Thẩm Lan hầm hầm rất là hung dữ.
Bạch Y nhịn xuống ý cười, quả nhiên đây mới đúng là Thẩm Lan. Chỉ sợ nếu bên cạnh mà có cây dao thì trong tình huống này có khi nàng đã bị kề dao vào cổ cũng nên.
"Lời ta vừa nói đều là sự thật, ta yêu Lan Nhi cũng là thật! Bằng không... Bằng không cứ phạt ta... Phạt ta... ách..." Bạch Y nhất thời nghĩ không ra nên phát lời thề độc gì, cúi đầu trầm ngâm.
"Phạt nàng bị người ta gọi là lang băm! Hỏng hết thanh danh của nàng, đập biển hiệu của nàng, bị lôi đầu lên quan phủ, bị phạt trượng, bị kẹp ngón tay, bị gô cổ, bị ngồi đại lao... Chết rục trong tù!" Thẩm Lan hung tợn, Bạch Y lại bị chọc cười.
"Được! Cứ phạt theo lời Lan Nhi nói nha!" Bạch Y cười xoay mặt lại muốn hôn, nhưng bị Thẩm Lan giữ lại, một hai bắt nàng phải lặp lại hết những gì mình vừa nói mới chịu bỏ qua, cuối cùng mới nín khóc mỉm cười.
"Vừa nãy nàng nói nàng muốn thử ta, cho nên một tháng nay đều là cố ý lạnh nhạt ta?" Thẩm Lan như nhớ tới điều gì, túm chặt vạt áo Bạch Y.
Bạch Y nghẹn cười, gật gật đầu.
Nhớ đến một tháng này trong lòng mình chịu nhiều khổ cực như vậy, hóa ra đều do người này muốn thử mình, Thẩm Lan vừa thẹn vừa bực lại ủy khuất. Dì giơ tay lên muốn đánh Bạch Y, còn chưa kịp hạ xuống chạm đến người nọ, đã bị nàng túm lấy cổ tay.
Bạch Y thuận thế tròng vòng ngọc vào cổ tay Thẩm Lan, Thẩm Lan sửng sốt.
Vòng ngọc xanh bóng nằm trên cổ tay trắng ngần mịn màng như ngó sen của Thẩm Lan trông đẹp cực kỳ, giống như một hồ nước trong vắt vòng quanh cổ tay.
Bạch Y hôn lên má Thẩm Lan một cái, yên lặng nhìn vẻ mặt khó tin nổi của Thẩm Lan, mỉm cười thì thầm bên tai Thẩm Lan.
Thẩm Lan rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt nóng hổi lại từ trong mắt dì rơi xuống. Dì nhìn Bạch Y, nhớ tới vẻ kinh diễm hơn hai mươi năm trước lần đầu nhìn thấy người này, dù vài thập niên cũng chưa từng tiêu hao nửa phần.
Hóa ra vòng đi vòng lại đến cuối cùng, chung quy dì đã sánh cùng Bạch Y.
"Món đồ này cuối cùng đã có chủ," không thể đếm được đây là lần thứ mấy trong ngày Thẩm Lan rơi nước mắt, Bạch Y cười dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Thẩm Lan. Người này vẫn giống như trước, nói khóc là khóc, nói cười là cười.
"Lan Nhi, thê tử của ta."
- --
- Dì Thẩm: Tiểu Y, có người muốn chúng ta sinh một bé con nghịch ngợm cho vui nhà vui cửa, nàng thấy sao hả (✿◡‿◡)
- Bạch Y: Quá nguy hiểm, không sinh! (ー'′ー)
==vote đi nè==
Dì Thẩm đã có cái kết viên mãn, tuần sau trở lại với vợ chồng Tề Cửu cả nhà nhé ??.
Chương này vốn là tác giả ghép 2 chương lại làm 1 nên mới dài như vậy, chúc mọi người ăn thịt no nê vui vẻ nha ???.