Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 12: Mở nắp quan tài




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kỷ Vân Thư không hề cảm kích sự hào phóng của hắn, vì đây là điều cần thiết.



Rốt cuộc, đó là tố chất mà Vương gia nên có! Hiểu rõ đạo lý tới trước tới sau!



"Đa tạ Dung Vương đã hiểu, vậy tiểu nhân sẽ rút lui trước." Kỷ Vân Thư cúi đầu.



"Bổn vương sẽ đi cùng ngươi." Cảnh Dung đứng dậy nói.



Trên mặt Kỷ Vân Thư không có biểu tình gì: "Thân thể của Dung Vương quý giá, Chu gia hiện tại đang làm tang sự, sợ là sẽ có điều xúc phạm Dung Vương."



"Thân thể quý giá?" Cảnh Dung nheo mắt, "Tiên sinh đã từng sờ qua? Hay là đã từng nhìn thấy?"



Mơ hồ trêu chọc nói, khiến Kỷ Vân Thư không nhịn được kín đáo trừng hắn một cái.



"Tiểu nhân chỉ sợ..."



Cảnh Dung ngắt lời nàng.



"Không sợ, bổn vương đúng lúc đang nhàn rỗi, huống chi là thấp điệu tiến đến, quả quyết sẽ không quấy rầy tiên sinh phá án."



Kỷ Vân Thư lười tranh cãi cùng hắn, cuối cùng vẫn là đồng ý, nói đến cùng, hắn là Dung Vương, nàng chỉ là một họa sư nho nhỏ nên chỉ có thể tuân mệnh.



Huyện thái gia cũng dẫn đầu một nhóm nha dịch, đoàn người hùng dũng tiến đến Chu gia.



Trên đường đi đến Chu gia, Kỷ Vân Thư đi ở đằng trước, Cảnh Dung đi theo phía sau.



Hắn quan sát dáng vẻ mảnh dẻ mà nhanh nhẹn, mặc một trường bào màu đen, đi đường giống như mang theo gió nhẹ, tinh tế và thanh lịch, đặc biệt là đôi mắt bình đạm, lộ ra một cỗ linh khí, thật sự không giống người đã giao tiếp cùng những tử thi đó!



Chậm rãi, khóe môi Cảnh Dung dần dần nhiễm một nụ cười thăm dò thâm sâu, ý vị sâu xa.



.....Dịch: Emily Ton....





Không bao lâu, đã tới trước cửa phủ Chu gia, cùng với tiếng khóc cay đắng thảm thiết, quan tài của tiểu thư Chu gia vừa lúc đang được nâng đến cổng lớn.



Huyện thái gia yêu cầu người nâng quan tài hạ xuống, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Chu lão gia, nói.



"Chu lão gia, việc hạ táng hãy chậm lại đã."



Chu lão gia trầm sắc mặt xuống, nhíu mày.



"Lưu đại nhân, ngươi đây là có ý gì?"




"Bởi vì..."



Lời còn chưa dứt, Chu phu nhân xông lên, ra sức tát Huyện thái gia một cái, kêu khóc: "Nữ nhi của ta chết thảm, nhưng ngươi lại dẫn người ngăn cản ở nơi này, không cho nữ nhi của ta hạ táng, ngươi rắp tâm làm gì? Nữ nhi số khổ của ta, nương thực xin lỗi ngươi a!"



"Chu phu nhân, không phải như thế..."



"Các ngươi nhanh chóng tránh ra, nữ nhi của ta sinh thời đã chịu đủ đau khổ, chết rồi còn phải chịu loại xúc phạm này."



Chu phu nhân kêu trời khóc đất, chỉ kém không ngất xỉu đi.



Đều nói nam nhân sau khi bị phụ nhân giữ lấy thì sẽ không còn biện pháp, lời nói này quả nhiên không sai chút nào!



Huyện thái gia ngốc nghếch đứng đó, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào Chu phu nhân, hoàn toàn đã quên mục đích tiến đến lần này.



Nhìn xem cảnh tượng này, Kỷ Vân Thư lắc lắc đầu, tiến lên, duỗi tay đỡ lấy cánh tay Chu phu nhân.



"Chu tiểu thư đúng là mệnh khổ, tuổi còn trẻ mạng đã chôn vùi, sinh thời đẹp đẽ như thế, nhưng sau khi chết lại hoàn toàn thay đổi, cũng không biết thù oán lớn bao nhiêu, lại dùng phương thức tàn nhẫn mà hãm hại nàng như vậy"



Lời này không nặng không nhẹ, lại làm Chu phu nhân bỗng nhiên cả kinh, trở tay bắt lấy cổ tay Kỷ Vân Thư, với đôi mắt đầy chấn động nhìn nàng.



"Ngươi nói gì? Thù gì? Oán gì? Tàn nhẫn hãm hại gì? Nữ nhi của ta là bị người hại chết sao?"




"Nghi hoặc trong lòng phu nhân, tại hạ tự nhiên sẽ giải thích với ngươi, chi bằng sai người nâng quan tài đi vào trước, chặn ở trước cửa, chung quy có chút khó coi."



Chu phu nhân choáng váng một hồi, mới gật đầu như điên, nhanh chóng sai người nâng quan tài đi vào.



Chu lão gia một bên tiến đến trước mặt Huyện thái gia, hỏi: "Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"



"Bản quan cũng không rõ ràng lắm, tóm lại bên trong tất có bí ẩn."



Bí ẩn?



Chu lão gia thở dài, quăng ống tay áo xuống, xoay người đi theo phía sau quan tài cùng vào phủ.



Khi Huyện thái gia chuẩn bị đi vào thì Kỷ Vân Thư kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Đại nhân nên đợi đám người nâng quan tài ra ngoài rồi mới cản lại, chặn ở trước cửa, đen đủi."



"Vâng vâng vâng, không thỏa đáng không thỏa đáng."



Cũng không phải, Huyện thái gia sẽ không hối hận đến chết.



Người ta nói rằng, người dừng quan tài ở trước cửa, năm sau tai họa sẽ liên tục chọc vào!




Huyện thái gia, đương nhiên cũng thật hồ đồ.



Kỷ Vân Thư im lặng, cất bước vào phủ, không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa.



Cảnh Dung sau lưng hứng thú, nói nhẹ một câu.



"Có chút ý tứ."



Quan tài một lần nữa bị nâng tới hậu viện nhà chính, tất cả mọi người đều vây ở chung quanh, từng đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Kỷ Vân Thư.



"Mở nắp quan tài." Kỷ Vân Thư nói.




Mấy gia đinh nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhưng ánh mắt nhất trí quay đầu nhìn về phía Chu lão gia.



Chu lão gia nuốt nuốt nước miếng, dò hỏi: "Kỷ tiên sinh, nếu như nữ nhi của ta bị người làm hại, vì sao ngày hôm qua ngươi không nói ra?"



"Ngày hôm qua có chút mệt mỏi, không muốn tra."



Chính là tùy hứng!



Chu lão gia ngang ngạnh một chút, nhưng không có lời gì để nói, hướng về phía mấy gia đinh gật đầu.



Vài người lúc này mới mở nắp quan tài ra.



Mùi hôi thối phát ra từ thi thể trộn lẫn với mùi gỗ mục của quan tài, bay ra, khiến người buồn nôn.



Đoàn người vội vàng che mũi nhíu mày, Kỷ Vân Thư lại không nhanh không chậm, từ bên hông móc ra phấn bồ kết (皂角粉) rải xung quanh quan tài, ánh mắt nhìn vào trong quan tài tìm kiếm.



Bộ dáng thối nát của tiểu thư Chu gia giờ phút này càng trở nên dữ tợn hơn, thịt nát trên mặt cũng từ đỏ tươi biến thành trắng bệch xanh tím, mà một con ngươi như hạt châu vốn treo ở hốc mắt đã bóc ra rơi vào trong tóc, dính với nó.



Có lẽ bởi vì thời tiết ẩm ướt, khuôn mặt đã bị bành trướng như muốn nổ tung, xương và thịt không thể phân biệt được, tơ máu (tĩnh mạch) dày đặc.



Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư đưa bàn tay vào trong quan tài, kéo xiêm y của tiểu thư Chu gia, xốc lên, lộ ra bả vai trắng nõn.



Hành động này, khiến mọi người kinh hãi, nam đinh theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn.



"Kỷ tiên sinh ngươi đang làm gì vậy?" Chu lão gia xanh mặt.



Kỷ Vân Thư nhéo nhéo bả vai Chu tiểu thư, vừa lòng gật gật đầu: "May mắn may mắn."



May mắn? Người đều đã chết, nàng còn nói may mắn?