Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 170: Ngươi đang nói dối




Đó chính là đại lao Hình Bộ, người thường tất nhiên không thể ra vào.



Thấy Kinh Triệu Doãn có chút khó xử, Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Trong bản thú tội này, mặc dù hắn thừa nhận hắn đã giết người, cũng nói rõ địa điểm hắn cất giấu thi thể, nhưng có một số thứ, ta luôn cảm thấy hắn rất mơ hồ."



"Mơ hồ?" Kinh Triệu Doãn không hiểu, suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Không phải hắn đã nói, bởi vì Mị Hương bị người nhục nhã, vì thế hắn mới giết những người đó hay sao? Hắn thậm chí còn giải thích rõ chính hắn đã đặt thi thể chung với thịt heo, sau đó vận chuyển ra khỏi thành. Và khi đuổi theo tiểu thư Lý gia tới Lương Sơn, mảnh vải bố trắng kia, cũng đúng là của Cam Trù Lương. Những điều này, không phải đều đã rất rõ ràng hay sao? Đối với những lời tiên sinh đã nói, chém tay hay lột da trước, có lẽ là vì hắn đã giết quá nhiều người, có khả năng nhớ lầm cũng nên."



Những gì Kinh Triệu Doãn nói, không phải là không có lý.



Nhưng thần kinh Kỷ Vân Thư rất mẫn cảm, những lời Kim Triệu Doãn không thể xua tan những điều bất an ở trong lòng nàng.



Nàng thở dài một tiếng!



"Tóm lại trong này vẫn có chút mơ hồ, bất luận là vụ án nào cũng cần phải điều tra rõ ràng rành mạch mới có thể kết án. Kinh Triệu Doãn, ngươi để ta đi gặp hắn đi. Vụ án này, từ đầu tới cuối, ta là người quen thuộc nhất so với bất luận kẻ nào."



"Điều này......"



Không phải Kinh Triệu Doãn không muốn mang nàng đi, chỉ là, bản thân hắn chỉ mang quan hàm tứ phẩm. Người ta là Hình Bộ, còn là nhất phẩm Hình Bộ Thượng Thư, còn có một vị nhị phẩm Hình Bộ thị lang!



Nhưng sự tình đã tới tình trạng thế này, Kinh Triệu Doãn không có lý do để cự tuyệt nàng.



"Được, ta mang ngài đi tới đại lao Hình Bộ."



Kinh Triệu Doãn chấp nhận!



Sau khi hai người tới đại lao Hình Bộ, Kinh Triệu Doãn lấy lệnh bài ra, không cho cai ngục đi thông báo với Hình Bộ Thượng Thư và Hình Bộ thị lang, kín đáo mang theo Kỷ Vân Thư đi vào.



Đại lao Hình Bộ không giống với những đại lao của các nơi khác, mặc dù bên trong vẫn tối tăm ảm đạm, đèn dầu đều được chiếu sáng tới từng gian phòng giam, không đến mức hôi thối ghê tởm.



Hơn nữa bên trong đại lao rộng rãi, bên ngoài mỗi góc phòng giam, đều được rải xà lách để át mùi.



Thành phố lớn so với thành thị nhỏ, quả thật ngay cả kích thước phòng giam cũng đều khác nhau!



Cuối cùng bọn họ cũng tới bên ngoài phòng giam Cam Trù Lương. Chỉ thấy bàn chân hắn đang dựa vào trên tường lạnh lẽo, một thân quần áo màu trắng nhiễm máu, bị rách vô số nơi.



Xem ra, phương thức thẩm tra của Hình Bộ, không thoát được nghiêm hình bức cung!



Và bộ dáng đầu tóc loạn xạ của Cam Trù Lương, không thể che chắn được khuôn mặt lạnh lùng quật cường của hắn.



Kinh Triệu Doãn tiến lên xem xét, nói với Kỷ Vân Thư: "Thời gian không nhiều lắm, ngài muốn hỏi điều gì, hãy nhanh chóng hỏi đi."



"Ân!"





Kỷ Vân Thư chậm rãi tiến lên, đứng ở bên ngoài phòng giam, dùng tay nhẹ nhàng gõ vài cái ở trên cọc gỗ.



Từng tiếng gõ buồn tẻ vang lên, truyền tới bên tai Cam Trù Lương, nhưng hắn vẫn thờ ơ.



Kỷ Vân Thư nói: "Ta biết ngươi nghe thấy, cũng biết ngươi nhất định đang nghe."



Nói xong, Cam Trù Lương rốt cuộc ngẩng đầu lên, con ngươi đầy tơ máu, chằm chằm nhìn qua.



Nàng cũng không có một chút cảm giác sợ hắn chút nào!



"Ngươi...... là ai?"



"Ngươi không cần phải biết ta là ai? Ta tới nơi này, chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."



Hắn cười một chút, vết thương trên khóe miệng đột nhiên vỡ ra, chảy ra máu.



"Những gì nên nói, ta đều đã nói hết, những gì các ngươi muốn biết, cũng đã biết hết toàn bộ. Chính ta đã giết người, toàn bộ đều do ta giết." Giọng của hắn khàn khàn.



"Mị Hương nhi đáng giá để ngươi làm như vậy hay sao?"



Vừa nghe thấy tên này, đôi mắt hắn hơi nâng lên, trả lời một cách chắc chắn: "Đương nhiên đáng giá, Hương nhi là một cô nương tốt, là cô nương rất thiện lương. Trên đời này, không có người nào có thể so sánh với nàng ấy, nhưng nàng ấy không nên phải chịu đựng những điều đó, không nên......"



Không nên?



Là đang ám chỉ tới việc bị người nhục nhã hay sao?



Kỷ Vân Thư đơn giản ngồi xổm thân mình xuống, sắc mặt nghiêm túc hỏi hắn: "Ngươi và Mị Hương, rốt cuộc có quan hệ gì?"



"Không có quan hệ gì, không liên quan gì tới nhau. Nàng ấy không biết ta thích nàng ấy, cũng không biết ta đã giết người. Nàng ấy không biết gì cả......" Hắn liên tục lặp lại.



Trong giọng nói, cũng mang theo tiếc nuối.



Kỷ Vân Thư bình tĩnh nhìn hắn, môi mỏng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt.



"Cam Trù Lương, ngươi thật sự đã giết người sao?"



Câu hỏi vừa được nói ra, Cam Trù Lương đột nhiên tươi cười, lớn mật đón nhận ánh mắt của Kỷ Vân Thư.



Sau đó nói: "Ta đều đã thừa nhận, cũng đã ký tên."




"Ngươi đã bị bức cung hay sao?"



"Ta tự mình thừa nhận." Hắn trả lời rất nhanh nhẹn.



Kỷ Vân Thư không nhanh không chậm lấy tờ giấy nhận tội của hắn ra, cầm ở trong tay và mở ra trước mặt hắn.



"Được, ta đây hỏi lại ngươi một lần nữa, trước khi ngươi giết tiểu thư Lý gia, ngươi đã chém đứt tay nàng trước, sau đó mới lột da mặt nàng, đúng không?"



"Đúng vậy!"



"Chính ta đã nghiệm qua thi thể. Thi thể, rõ ràng đã bị lột da mặt trước, sau đó mới bị chém đứt đôi tay."



Cam Trù Lương liếc mắt nhìn kỹ nàng một cái: "Ngươi là Ngỗ tác?"



"Không được xem là Ngỗ tác, nhưng ta đã nói ra được, tất nhiên cũng có căn cứ, ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được."



"Ta giết nhiều nữ tử như vậy, sao còn nhớ rõ từng người trong số bọn họ? Lột da trước cũng được, chém đứt tay trước cũng thế. Dù sao, người đều do ta giết là được." Khi hắn nói, trên khóe môi câu lên thành nụ cười.



Giống như hắn đang có ý định muốn chết!



Nhưng sắc mặt hắn bỗng chốc trầm xuống, đắm chìm trong sự giận dữ, tiếp tục nói: "Chỉ cần có thể bảo vệ Hương nhi, ta thể làm bất cứ điều gì. Ta cũng nguyện ý thay nàng làm tất cả những gì nàng muốn. Những nữ nhân đó đáng chết, sắc đẹp của các nàng sao có thể so sánh được với Hương nhi? Dựa vào đâu mà năm lần bảy lượt nhục nhã nàng ấy?"



"Cho dù như vậy, ngươi cũng không nên giết người." Kỷ Vân Thư nói.



"Những người đó đáng chết, không phải sao?" Hắn nhíu mày, cảm thấy bản thân mình nói rất có lý.




Trên gương mặt kia, cảm giác dữ tợn dần dần được biểu lộ ra.



"Vậy vì sao ngươi...... lại muốn cưỡng gian những nữ tử đó?"



Đôi mắt Cam Trù Lương đột nhiên nhấc lên, thần sắc lo lắng bất chợt lóe qua.



Nhưng vẫn bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy.



Sự lo lắng này còn mang theo chút né tránh, thậm chí, là chột dạ.



Dần dần, hắn nói: "Không phải đều nói, trinh tiết là thứ quan trọng nhất của nữ tử hay sao? Ta không chỉ muốn các nàng phải chết, còn muốn cho các nàng nếm thử, tư vị sống không bằng chết. Hơn nữa, ta còn chặt hết tay các nàng, toàn bộ đều được ngâm qua mỡ heo, đưa tới tửu lầu để cho mọi người ăn. Bọn họ đều nói ăn rất ngon, mỗi một lần tới đều gọi một phần. Tuy nhiên có một lần, ta đã quên dùng mỡ heo ngâm thịt những người đó, kết quả ngày đó, rất nhiều khách trả lại đồ ăn."



Nói xong, hắn còn biến thái cười to vài tiếng.




Ghê tởm!



Dạ dày Kỷ Vân Thư quay cuồng một trận!



Ngày đó chính nàng và Vệ Dịch tới ăn thịt, quả nhiên chính là thịt người!



Nàng nhíu ấn đường lại, chịu đựng cảm giác ghê tởm trong lòng, chậm rãi đứng dậy.



Sau đó nói: "Ngươi biết ngươi đang nói gì sao?"



"Đương nhiên biết."



Đôi mắt âm trầm của Cam Trù Lương vừa nhấc, sau một khoảnh khắc, hắn đứng dậy từ trên mặt đất, đi về phía Kỷ Vân Thư.



Đột nhiên, hắn giơ tay ra một cái và nắm được cánh tay Kỷ Vân Thư, kéo nàng về phía trước.



Kỷ Vân Thư bị bắt kéo về phía trước một bước, thân thể đè ở trên cọc gỗ!



Kinh Triệu Doãn và hai cai ngục thấy thế, đang muốn tiến đến. Kỷ Vân Thư lại nâng một bàn tay khác lên, ý bảo bọn họ không cần tới đây.



Và Cam Trù Lương, cũng thật sự không làm ra hành động quyết liệt nào nữa.



Hắn chỉ kéo tay nàng, giọng điệu quỷ dị hỏi: "Những gì ngươi muốn biết, ta đều đã nói hết cho ngươi biết. Hiện tại, ngươi còn muốn biết gì nữa?"



Bởi vì khoảng cách thật sự rất gần, Kỷ Vân Thư có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Cam Trù Lương.



Trên mặt có vài miệng vết thương do bị roi đánh, vết máu đã khô, nhưng thời điểm hắn nói chuyện, miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa. Máu trên mặt, thậm chí đang nhỏ xuống ở trên mu bàn tay của Kỷ Vân Thư bị hắn nắm lấy.



Đó là cảnh tưởng cực kỳ dễ thấy!



Đúng là vì như thế, ánh mắt Kỷ Vân Thư, vừa lúc dừng ở nơi cổ của hắn, nhìn thấy được yết hầu của hắn nhô lên.



Trái tim nàng, bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc!



"Ngươi...... đang nói dối!"



Kỷ Vân Thư bất ngờ nói.