Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 372: Rêu Xanh




Rêu xanh mà hai người vừa đánh bật ở trên đó rất tươi.



Có thể thấy được trên nóc nhà hàng năm đắm chìm trong nước mưa, không được người rửa sạch, rêu xanh kết thành một tầng rất dày.



Tuy nhiên, rêu trên người bọn họ lại không giống với rêu xanh ở trên mái ngói!



Có những màu vàng xỉn lẫn trong màu xanh tươi lấp lánh.



Kỷ Vân Thư vẫn còn nhớ rõ, bản thân mình đã từng chạm qua một huyệt mộ, tất cả có bảy ngôi mộ đều bị phủ kín rêu xanh. Vì để tránh bị nhiễm trùng rêu, ảnh hưởng tới việc khai quan, lúc ấy tất cả mọi người đều nghiên cứu tỉ mỉ các loại rêu xanh trước khi khai quật.



Kỷ Vân Thư cũng ghi nhớ tất cả những gì mà mình đã từng nghiên cứu.



Có mười bốn loại rêu xanh, bảy loại là thủy sinh, ba loại dương tính, bốn loại nhiệt tính. Rêu xanh có màu mờ nhạt thuộc về dương tính, nhưng rêu xanh dương tính thường sinh trưởng ở trên nham thạch hoặc trên mặt đất bóng loáng, sẽ không bao giờ mọc ở trên nóc nhà.



Loại rêu xanh dương tính mọc ở trên nóc nhà, thuộc về một dạng ngoại lai.



Rêu xanh lưỡng tính!



Vì thế, ánh mắt nàng nhanh chóng tinh chuẩn quét một vòng ở trên tay và trên mặt mọi người ở đây......



Nàng cảm thấy cả người mình đều nổi da gà.



Tâm trí cũng bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ ở tốc độ cao!



Đồng thời, Triệu Hoài chất vấn, nói: "Căn bản không có ai tiến vào." Hắn quay về phía Kỷ Vân Thư: "Từ đầu đến cuối, chỉ có ngươi và tiểu tử ngốc kia. Chỉ có ngươi là người tiếp xúc với khối hài cốt này. Ta thấy, rõ ràng chính ngươi đã phá hủy chúng. Cho dù không phải là ngươi, nhất định chính là đồ ngốc kia."



Và đồ ngốc kia vẫn còn đang ngủ, thậm chí còn đang ngáy!



Sự hỗn loạn quanh mình cũng không hề đánh thức Vệ Dịch, hắn xoay người một cái, quay đầu qua một hướng khác.



Kỷ Vân Thư bác lại: "Nếu như ta phá huỷ khối hài cốt này thì có lợi gì cho ta?"



"Nhưng ngoại trừ ngươi ra, còn ai vào đây nữa?"



"Vậy sao đại đương gia không suy nghĩ một chút, nếu khối hài cốt này bị huỷ, ai sẽ là người có lợi nhất?"



Ai?





Triệu Hoài bắt đầu dao động trong tim, quay người đi một lúc.



"Ngươi có ý gì?"



Kỷ Vân Thư: "Người đã phá huỷ khối hài cốt này, ngoại trừ hung thủ thì còn ai vào đây nữa? Nếu như hung thủ có thể tránh né được người bên ngoài tiến vào, hơn nữa có thể lặng yên không tiếng động phá nát hài cốt mà không bị ta phát hiện ra, chỉ có hai cách giải thích duy nhất. Thứ nhất, hai người trông cửa bên ngoài đã nói dối, thứ hai......"



Nàng còn chưa nói dứt lời.



Hai người canh giữ ở bên ngoài cửa đã nhanh chóng giải thích.



"Đại đương gia, hai người chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài, thậm chí không dám chớp mắt, thật sự không có ai tiến vào cả. Chúng ta không hề nói dối, hơn nữa bên trong căn bản không có động tĩnh gì. Nếu như có động tĩnh trong đêm, không có khả năng chúng ta không biết."




"Đúng vậy, đại đương gia, ngài phải tin tưởng chúng ta."



Hai người háo hức giải thích, không giống như đang nói dối.



Triệu Hoài gật đầu, hoàn toàn tin tưởng, nói như chém đinh chặt sắt với Kỷ Vân Thư: "Ta rất hiểu người của ta, bọn họ sẽ không nói dối."



"Vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai, đó là người có khinh công lợi hại, nhảy lên nóc nhà, bí mật phá hỏng hài cốt."



Triệu Hoài mắng: "Nói bậy, trên nóc nhà có đóng rất nhiều đinh, người đó sao có thể tiến vào từ nóc nhà?."



"Đại đương gia thân là chủ sự của Cao Sơn trại, có lẽ đã rất nhiều lần làm chuyện tiêu huỷ xác chết. Chẳng lẽ ngài không biết, trên đời này có một thứ gọi là toái cốt tán hay sao? Nó giống như phấn tiêu thi."



"......"



Triệu Hoài im lặng không nói.



Triệu Thanh trầm mặc bên cạnh hiện lên vẻ mặt hoang mang: "Vậy nói cách khác, người đã tiêu hủy khối hài cốt này, chính là người đã quăng thi thể vào trong ung năm đó. Nếu vậy, người kia rất có khả năng hiện tại vẫn ở trong sơn trại?"



"Đúng vậy!" Kỷ Vân Thư nói.



Triệu Thanh quay qua nói với Triệu Hoài: "Nếu hung thủ vẫn còn ở trong trại, có lẽ ngươi nên lập tức sai người lập hàng rào phong tỏa, lần lượt kiểm tra từng người, tuyệt đối không thể để hung thủ trốn thoát."



Không ngờ ——




Triệu Hoài nóng tính, rống lên một tiếng: "Không tra xét gì hết! Chẳng phải chỉ là một khối thi thể thôi sao? Xem như lão tử này xui xẻo, đã bị hỏng một vò rượu ngon."



Kỷ Vân Thư nghi ngờ: "Nếu như hung thủ vẫn còn ở trong sơn trại, vì sao không tra xét?"



"Ta thấy, ngươi căn bản là đang nói hươu nói vượn, toái cốt tán cái gì, chỉ là lời nói vô căn cứ của ngươi."



"Nếu ngươi không tin, có thể sai người lấy một bát nước tương tới đây, bỏ toái cốt vào trong đó, nếu như mặt trên có vật thể màu đỏ nổi lên, như vậy có thể chứng minh, phía trên hài cốt đó thực sự đã bị người rải toái cốt phấn."



Triệu Hoài nghe thấy như vậy thì bắt đầu nửa tin nửa ngờ.



Nhưng hắn vẫn sai người lấy một bát nước tương đem tới.



Sau đó làm theo lời Kỷ Vân Thư đã nói.



Quả nhiên, mặt trên nước tương thật sự nổi lên một lớp chất dính màu đỏ.



Kỷ Vân Thư cũng bắt đầu giải thích: "Khi toái cốt phấn nghiền nát hài cốt, nó sẽ hoà quyện vào bên trong đó, nhưng nếu như ngâm hỗn hợp vào trong nước tương, lúc đó có thể tách xương và toái cốt phấn, và toái cốt phấn sẽ lắng thành một lớp chất dính màu đỏ nổi ở phía trên nước tương. Có lẽ, hung thủ đã nhảy lên nóc nhà, gỡ bỏ viên ngói, sau đó rải toái cốt phấn xuống phía dưới."



Mọi người lần lượt vươn dài cổ, nhìn chằm chằm vào trong bát.



Rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực!



Tuy nhiên......




Triệu Hoài vươn tay, lật bát nước tương xuống mặt đất.



Một tiếng loảng xoảng vang lên!



Vệ Dịch giật mình bừng tỉnh.



Hắn dụi dụi mắt, nhập nhèm nhìn về phía phát ra giọng nói. Lúc này hắn mới phát trong căn phòng nho nhỏ đã đứng đầy người. Vệ Dịch lập tức di chuyển về phía sau lưng Kỷ Vân Thư, kéo kéo góc áo của nàng.



Kỷ Vân Thư vỗ vỗ trên mu bàn tay của hắn, cố gắng an ủi hắn.



Đôi mắt dữ tợn của Triệu Hoài chuyển từ cái bát ở trên mặt đất tới trên người Kỷ Vân Thư.




Hắn ta cười lạnh một tiếng, nói lời sắc bén: "Cho dù có toái cốt tán thì sao? Rất có khả năng là do ngươi rải." Triệu Hoài đưa ra kết luận, "Rõ ràng chính ngươi không thể điều tra ra chân tướng vụ hài cốt, vì thế muốn phá huỷ nó, cố ý khiến người trong trại của ta xảy ra nội chiến, sau đó nghĩ cách chạy trốn."



Kỷ Vân Thư bất lực.



"Ta ở đây, bị rất nhiều người theo dõi như thế, ta trốn như thế nào được? Hơn nữa, ta cũng không cần phải làm như vậy. Ta đã nói có thể điều tra ra chân tướng, ta chắc chắn sẽ làm được."



"Ta không quan tâm tới những gì ngươi nói. Tóm lại, chuyện hài cốt sẽ không tra xét nữa."



Hắn ta vẫy vẫy tay!



Không tra xét nữa, không tra xét nữa.



Phiền muốn chết!



Triệu Hoài lập tức ra lệnh: "Người tới, bắt tiểu thư sinh và đồ ngốc này lại, nếu như không nghe lời, hãy làm thịt cho ta."



"Vâng!"



Mấy người hung dữ tiến tới, bắt lấy Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch.



Vệ Dịch lo lắng kêu lên một tiếng "Thư nhi".



Kỷ Vân Thư vừa giãy giụa vừa nói: "Hiện tại hung thủ đã phá hủy khối hài cốt này, khó đảm bảo hắn sẽ không giết người. Ngươi thân là đại đương gia, rõ ràng biết có điều kỳ lạ, chứng cứ đều đã ở trước mắt, vì sao ngươi vẫn phớt lờ."



"Ngươi đừng tiếp tục nói điều vớ vẩn." Hắn ta quát lớn, "Còn không mau áp xuống cho ta."



Kỷ Vân Thư mất đi cơ hội tiếp tục giải thích, bị người áp xuống.



Cùng với Vệ Dịch, nàng và hắn một lần nữa bị giam vào trong phòng chứa củi lạnh lẽo!



Vệ Dịch đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Kỷ Vân Thư.



"Thư nhi, có phải chúng ta sẽ không bao giờ quay về được nữa hay không? Vì sao Cảnh Dung ca ca vẫn chưa tới đưa chúng ta quay về?"



Kỷ Vân Thư vừa trấn an cảm xúc của hắn, vừa bắt đầu suy tư gì đó!