Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 383: Xé Rách Mặt Nạ




Kỷ Vân Thư đột nhiên nói một câu như vậy khiến Kỷ Uyển Hân sửng sốt.



"Vân Thư, sao muội đột nhiên lại nói điều này. Ta không vội, chờ muội khỏe hơn, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Hơn nữa, người đi theo đều là nam nhân, mấy hán tử không thể chăm muội cẩn thận. Tỷ ở bên cạnh muội sẽ thuận tiện hơn một chút. Hiện tại muội......"



Nàng ta còn nói chưa xong ——



"Nhị tỷ."



Kỷ Vân Thư ngắt lời nàng ta.



Nhìn gương mặt lo lắng nhu nhược của nàng ta, đôi mắt Kỷ Vân Thư thâm lại, trầm giọng nói, "Từ nhỏ ở Kỷ phủ, ngoại trừ Trương ma ma và Loan Nhi, nhị tỷ đối xử với ta tốt nhất. Nhân tình này, Vân Thư sẽ nhớ suốt đời. Nếu muốn tính, chỉ sợ đếm không xuể."



"Chúng ta là tỷ muội, đối xử tốt với muội, đó là điều tỷ nên làm."



"Nhị tỷ từ trước tới nay tính tình ôn hòa, ở trong phủ, cũng không đấu đá với người, hơn nữa sức khỏe không tốt, quanh năm đều chỉ ở trong viện của mình. Theo đạo lý, không tranh không đoạt, tu thân dưỡng tính mới là điều nhị tỷ hướng tới. Tương lai gả cho người trong sạch, giúp chồng dạy con, an ổn cả đời, hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc suốt ngày âm mưu tính kế, ngươi tranh ta đoạt."



Kỷ Uyển Hân hiện ra bộ dáng bối rối, nhưng loáng thoáng giống như đã đã nhận ra điều gì đó.



Tuy nhiên, nàng ta giả vờ như không biết gì, từ chối nói ra!



Kỷ Vân Thư lại rót tiếp một chén trà, một lần nữa đẩy đến trước mặt nàng ta, lấy lại chén trà lúc trước trở về, nói một câu, "Đừng chờ trà lạnh mới uống, trà lạnh uống vào dạ dày sẽ rất khó chịu."



Nàng thuận tay bưng chén trà lạnh lên, sau đó trực tiếp đổ xuống mặt đất!



Kỷ Uyển Hân lẳng lặng lắng nghe những lời hàm chứa thâm ý của nàng, nhìn nàng đổ chén trà lạnh. Nàng ta chỉ mím môi, vẫn không nói gì.



Nàng ta gật đầu, uống một ngụm trà nóng!



Sau đó nàng ta đứng dậy, nói, "Tỷ đi lấy áo choàng cho muội."



Nàng ta đi tới trước tấm bình phong, lấy một chiếc áo choàng màu xanh nhạt xuống, nhưng không vội vã đi qua để phủ lên người Kỷ Vân Thư, mà đứng ở đó một hồi, giả vờ như đang sửa sang lại nếp gấp ở trên quần áo, mặt mày rũ xuống, tất cả đều là tâm tư.



Cuối cùng nàng ta không nhịn được nữa, dịu dàng lên tiếng.



"Vân Thư, muội có chuyện gì thì hãy nói thẳng ra đi."



Nàng ta trước sau vẫn không quay đầu lại!



Có lẽ nàng ta không dám.





Kỷ Vân Thư cũng không quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt dừng lại trên chén trà không trong tay. Thật lâu sau, nàng mới ngồi dậy đi đến bên cạnh Kỷ Uyển Hân, lấy chiếc áo choàng nàng ta đang cầm trong tay.



Nàng vừa khoác áo choàng lên trên người mình vừa nói, "Có một số chuyện, không cần phải rõ nói."



"Muội không nói, sao tỷ hiểu được?"



Kỷ Vân Thư mỉm cười, cầm tay nàng ta, "Tỷ còn nhớ rõ đêm đó Kỷ phủ bị cháy, muội từng hỏi tỷ, có phải năm đó tỷ đã nói với cha những gì muội và Kỷ Bùi đã nói với nhau ở dưới cây hoa mai hay không. Thật ra lúc ấy tỷ trả lời muội như thế nào cũng không quan trọng, bởi vì chuyện đã trôi qua, muội không muốn truy cứu."



Kỷ Uyển Hân rút tay lại, "Vì sao muội đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?"



Kỷ Vân Thư không trả lời nàng ta, tiếp tục nói, "Ngày tỷ và đại tỷ vào thành, ở trong cửa hàng son phấn, muội vốn tưởng rằng thật sự đại tỷ là người đã đẩy tiểu thư Lương gia, nhưng khi muội nhìn thấy trên quần áo nàng ấy có một vết máu, vừa lúc đó tay tỷ cũng tình cờ bị thương."



Ngay lúc này, Kỷ Uyển Hân đã hiểu ra ý của nàng, kinh ngạc không thôi.



"Vân Thư, muội nghi ngờ tỷ?"



"Đúng vậy, muội thật sự nghi ngờ tỷ, nhưng đó là một suy đoán lớn mật, vì thế muội không tiếp tục suy đoán nữa. Nhưng muội thật sự không ngờ, bởi vì muội liên tiếp tin tưởng tỷ, cho rằng đó đều là cử chỉ vô tâm của tỷ, kết quả lại đổi lấy hậu quả vô số thương vong ở trên Cao Sơn trại. Tất cả những mạng người đó, đều là do tỷ dựng lên."



"Vân Thư, tỷ......"



"Kỷ Uyển Hân, lương tâm ngươi đã bị chó ăn rồi sao?"



Kỷ Vân Thư nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng chất vấn.



Kỷ Uyển Hân kinh ngạc lảo đảo bước chân, sau đó lui lại mấy bước, trừng lớn đôi mắt nhìn Kỷ Vân Thư tàn nhẫn trước mặt.



Nàng ta cắn đôi môi đỏ nhạt, lắc lắc đầu, nói, "Vân Thư, tỷ không biết muội đang nói gì? Tỷ thật sự không biết ai đã nói chuyện của muội với Kỷ Bùi cho cha, càng không biết vì sao muội lại cảm thấy tỷ đã đẩy đại tỷ, khiến tiểu thư Lương gia ngã chết. Hơn nữa, tỷ có liên quan gì tới mọi chuyện phát sinh ở trên Cao Sơn trại? Vân Thư, muội đã hiểu lầm tỷ."



Nước mắt nàng ta rơi xuống, nhu nhược đáng thương!



Kỷ Vân Thư cười khẩy, từng bước ép sát nàng ta về phía trước.



Kết quả bức cho Kỷ Uyển Hân lui đến cây cột phía sau.



Đôi mắt Kỷ Vân Thư lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của nàng ta, không hề thương tiếc, hỏi, "Lúc ấy hai tên sơn phỉ có thể chạy thoát, cũng là do ngươi thả?"



Kỷ Uyển Hân liều mạng lắc đầu!




"Dây thừng đã bị dao cắt, đó là vì sau khi ngươi tiến vào đã cố ý để lại cho bọn họ. Ngày thường, trên người của ngươi ngoại trừ mang theo ngọc bội chính là khăn tay, sao sẽ mang theo dao? Hơn nữa, những người đó biết, nếu bắt ta thì có thể áp chế được Dung Vương. Ngoại trừ ngươi nói ra, còn có thể có ai?"



Từng vụ từng việc, Kỷ Vân Thư đều nói ra hết cho nàng ta nghe.



Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không phải bởi vì nàng ngốc, không phải bởi vì nàng không biết, mà là nàng muốn tin tưởng nhị tỷ đáng yêu nhu nhược này. Nhưng sự thật chứng minh, nàng tin tưởng nàng ta, đổi lấy lại là kết quả ác liệt như thế.



Kỷ Uyển Hân khóc lóc, "Tỷ không làm...... Tỷ......"



"Lần này tấn công lên núi, Lang Bạc nói là mệnh lệnh của huyện lệnh Sơn Hoài. Ta nghĩ, trong đó cũng không thiếu hành động của ngươi, đúng không? Mục đích, chính là muốn chọc giận những người đó, khiến bọn họ giết ta."



"Tỷ không làm. Vân Thư, muội thật sự đã hiểu lầm rồi. Vương gia tiến vào Cao Sơn trại để cứu muội, sống chết trước mắt, tỷ chỉ nói với Trương đại nhân vài câu. Hơn nữa, Trương đại nhân cũng lo lắng Vương gia sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới......"



Bốp ——



Kỷ Vân Thư tát một cái ở trên mặt nàng ta.



Mỹ nhân bệnh thân thể yếu đuối, bị tát một cái thì trực tiếp ngã xuống mặt đất, cúi người xuống, khóc đến nỗi run rẩy cả người. Nàng ta che mặt đỏ lại, vô cùng khiếp sợ nhìn Kỷ Vân Thư xa lạ trước mắt, nước mắt không ngừng tràn ra.



Kỷ Vân Thư đứng ở trước mặt nàng ta, cúi đầu nhìn nàng ta, nắm chặt nắm tay, nói, "Một cái tát này, không phải đánh vì ngươi đã hại chết những người đó, mà là vì chính ngươi. Ta hy vọng có thể đánh cho ngươi tỉnh lại, đừng tiếp tục chấp mê không chịu tỉnh ngộ. Nếu tiếp tục dấn thân trên con đường đó, ngươi sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Thiện ác đều có báo đáp, ngươi không phải không biết."



Không có chứng cứ cụ thể chứng minh, chỉ dựa vào những lời nói của mình, Kỷ Vân Thư căn bản không thể kết luận bất cứ điều gì. Nếu không, nàng chắc chắn sẽ ném hết tất cả chứng cứ ở trên người nàng ta.



Đối mặt với sự lên án của Kỷ Vân Thư, Kỷ Uyển Hân trước sau đều không muốn thừa nhận, cực kỳ ủy khuất.



Nàng ta khóc thành tiếng, nói, "Vân Thư, sao tỷ có thể sẽ làm ra những chuyện đó? Tỷ và muội cùng nhau lớn lên, tỷ là người như thế nào, muội không biết hay sao?"




"Đúng là bởi vì ngươi và ta cùng nhau lớn lên, ta mới tin tưởng ngươi có thể làm được đủ loại chuyện."



"......"



"Năm năm trước, bởi vì quần áo của ngươi bị con mèo cắn xé, ngươi lập tức ra lệnh cho nha đầu trong phòng đánh chết con mèo. Ba năm trước, bởi vì ngươi bất mãn với tiểu thư Lục gia mang đồ trang sức giống như của ngươi, ngươi liền tàn nhẫn sai người cắt tóc nàng ấy ở trên đường cái. Hai năm trước, ngươi ngồi cỗ kiệu của mình đến chùa miếu dâng hương, nhưng bởi vì có người chắn kiệu của ngươi, khiến ngươi không thể dâng hương phía trên, ngươi đã tát người nọ mười cái. Từng vụ từng việc, ngươi còn muốn ta liệt kê ra hết hay sao?"



Ồ!



Kỷ Uyển Hân càng khóc nhiều hơn nữa!



"Tỷ không làm......"




Kỷ Vân Thư hít hít mũi, cố gắng nuốt xuống cảm xúc trong lòng, nói, "Nếu ngươi không muốn thừa nhận, ta cũng không thể làm gì. Nhưng hôm nay, tình nghĩa tỷ muội giữa ngươi và ta......" Trong khi nói, nàng dùng sức xé rách áo của mình, treo mảnh vải ở trên đầu ngón tay.



"Giống như chiếc áo choàng này."



Nàng nhẹ nhàng buông tay, miếng vải kia rơi xuống mặt đất!



Kỷ Uyển Hân hoàn toàn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, tâm như tro tàn!



Khuôn mặt nàng ta tràn đầy tuyệt vọng.



Lúc này, hai nha đầu của phủ huyện nha vừa lúc tiến vào, khi nhìn thấy một màn trước mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.



Đi vào?



Hay là đi ra?



Bọn họ chỉ có thể đứng yên ở cửa.



Kỷ Vân Thư không hề bối rối, vẻ mặt bình tĩnh ngồi vào bàn bên cạnh, chậm rãi rót một chén trà. Sau khi nhấp một ngụm trà, nàng liếc mắt nhìn hai nha hoàn ở cửa một cái.



"Kỷ cô nương không cẩn thận té ngã, chỉ sợ đã bị thương. Hai người các người hãy đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi, sau đó thông báo với mã phu Kỷ gia, bảo hắn chuẩn bị xe ngựa. Kỷ cô nương sức khỏe không tốt, cần phải về Cẩm Giang."



Hai nha đầu nhìn nhau một cái.



"Vâng."



Sau đó bọn họ bước nhanh vào phòng, đỡ Kỷ Uyển Hân đang thất hồn lạc phách lên, trong lúc vô tình nhìn thấy vết đỏ trên mặt nàng ta.



Đây nào phải là ngã?



Rõ ràng là đã bị tát!



Dấu ấn của năm ngón tay, rõ ràng có thể nhìn thấy được.



Kỷ tiên sinh thật là nóng tính, ngay cả nữ nhân cũng đánh. Nghĩ đến đây, hai nha đầu không dám ở lâu, sợ Kỷ Vân Thư nóng tính sẽ trút lên đầu các nàng, vì thế nhanh chóng đỡ Kỷ Uyển Hân quay trở về phòng.



~~~Hết chương 383~~~