Nữ Nhi Hồng: Say Một Vò Hoa Điêu

Chương 2




Editor: Diệp Thảo

Tác giả có lời muốn nói: Tùy tâm trạng mà viết, thế nhưng còn phải tra tư liệu. Tuy đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng mỗi khi làm thật, thì lại mệt không thể tả.

Chẳng lẽ nói, nếu không khéo léo mọi việc sẽ không xong?

Nói thêm một câu, có lẽ ít ai để ý: Tên chương đều là tên đẹp cả. Văn nhân ngày xưa đã có câu "có rượu có say", cho nên một khi ta đã say, đều trả lời theo cách ứng phó cả. Những câu mang nội dung ngắn gọn, trọng điểm đều là do mỗ ta viết cả. Lúc ấy tự nhiên trong đầu ta xuất hiện một câu: "Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, tự mình đi mà thử nghiệm một chút".

Bối cảnh âm nhạc: Trùm chăn lên đầu.

-------------------------

Lúc thiếu gia đến gõ cửa, thì ta đang chuẩn bị đi phơi thuốc ngoài sân, thuốc trải đầy trên mặt đất.

Bỗng một miếng bánh chưng được đưa tới trước mắt ta. Mùi thuốc trải đầy đất kia cũng không thể nào che được mùi thơm từ miếng bánh. Ta nhặt lá thuốc ném vào rổ, vẫn như thường ngày, ta cúi đầu nói:

- Cảm ơn thiếu gia, ta không ăn.

- Ngươi cứ thử xem.

Miếng bánh vẫn được đặt trước mắt, bướng bỉnh giống như chủ nhân của miếng bánh đó vậy. Ma ốm thiếu gia đã ở đây được tám năm rồi, từ một ấm thuốc (uống thuốc suốt ngày) rồi trở thành một người nhảy nhót suốt ngày. Thế nhưng lại mang cái bộ dáng suy yếu tung tăng khắp nơi, làm cả nhà từ nhà đến trẻ lo lắng không thôi.

- Ta cố ý dùng rượu hoa điêu để làm, còn bỏ thêm thịt, nhưng không có bị tanh, rất ngon đó.

- Thiếu gia có tâm.

Ta đáp một câu rồi bưng rổ thuốc đến viện giữa, vừa phân loại vừa nhặt cho đến khi xong, thì trở lại phòng thuốc.

Ta nhớ ở trong cuốn sách nào đó, ta đã xem qua, Tết mùng 5 tháng 5 âm lịch là ngày phơi dược tốt nhất. Sách Tiêu Phóng có quá nhiều sách, thế nhưng hắn lại không bao giờ quan tâm những cuốn sách đó. Mỗi khi ta trả lại sách đã mượn, hắn đều không thèm liếc qua.

Theo thói quen, ta treo ở cửa sổ lá ngải cứu và xương bồ để trừ tà tiêu độc; rồi lấy hỗn hợp vỏ bưởi, vỏ cam, thương truật, bạch chỉ đem đốt lên, ở trong nhà hun một hồi. Tiếp theo lại lấy một ít xương bồ, lá ngải, lá sơn trà, cỏ tranh, lá bưởi, quả và lá cây hồng bì, lá sơn trà, cây ban, hồ lô trà,... nấu thành một nồi to, chờ Tiêu Phóng về tắm gội lau mình.

Nghe nói phòng bệnh sẽ không mắc bệnh, ta hỏi Tiêu Phóng điều này có đúng hay không, hắn chỉ cười nhạo một tiếng. Đóng cửa trở vào phòng tắm rửa, nhưng hắn vẫn chưa nói rằng nó đúng hay sai cho ta biết mà.

--------------------------------------

Trong phủ, thiếu gia đã trở thành đồ đệ của hắn, nên mỗi khi không có việc gì, hắn lại đến đây học một ít. Ta chưa từng thấy thiếu gia dốc lòng học tập, cũng không thấy Tiêu Phóng hắn nghiêm túc dạy, thật là tương xứng với nhau.

Ta muốn học, thế nhưng hắn lại không chịu chỉ giáo cho ta.

Thiếu gia cũng đã từng hỏi qua Tiêu Phóng, vì sao lại không dạy ta. Tiêu Phóng đến giải thích cũng không chịu nói, trực tiếp thỉnh (mời) thiếu gia ra ngoài, đóng cửa phòng. Ta đứng trong viện nhìn thấy khi bạch y biến mất sau chiếc cửa, thì nghe thấy thiếu gia cười một cách không đứng đắn:

- Muốn kêu ngươi một tiếng sư muội cũng thật là khó khăn. Nếu không ngươi cùng ta đi học đi, những gì sư phó giảng cho ta, ta sẽ dạy hết cho ngươi.

Ta lười để ý đến y, xoay người trở về phòng, bốc thuốc.

-------------------------------------------

Y biết ta là nữ. Bởi vì y từng tung tăng nhảy nhót chạy đến tiểu viện của chúng ta, khua chụp cửa kêu loạn xạ. Ta vừa từ thau tắm bước ra, hắn liền đạp cửa phòng xông vào, thế là hắn thấy hết.

Dù bị như vậy nhưng ta cũng không xấu hổ gì. Chẳng phải chỉ là một thằng nhóc choai choai thôi sao, cũng chưa thể tính là một nam nhân gì. Cho nên dù ta che mình quỳ rạp trên mặt đất cũng chưa từng thấy ủy khuất hay khó chịu. Ấy mà khi Tiêu Phóng trở lại, thì khác hẳn. Hắn đứng ngoài cửa phòng, che cho ta, im lặng không nói, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Thiếu gia nói một tiếng xin lỗi rồi chạy ra ngoài. Còn hắn thì rảo bước đến gần ta, xem khuỷu tay ta bị làm sao.

Hắn không nhìn ta, ta cũng cúi thấp đầu, chôn mặt trong cánh tay.

Hắn đưa tới một kiện nam trang, ném trên người ta, một lời không nói liền đi ra ngoài chắn cửa. Âm thanh cửa khép lại cũng thực nhẹ, nhưng lòng ta lại có vô số âm thanh, như con ngựa đang chạy.

Trên cửa sổ có rất thêm một bình thuốc mỡ, ta bôi lên khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân, chưa đến hai ngày liền không còn sưng nữa.

Nhưng kể từ cái ngày đó, thiếu gia không còn cùng ta vui đùa như trước nữa, nhưng vẫn thường xuyên đến chỗ ta. Có khi y gõ cửa, còn mang theo thức ăn; có khi đưa những món đồ mới mẻ,... Thậm chí y còn rảnh rỗi không biết ở nơi nào tìm ra đưa cho ta trang sức châu thoa, tinh xảo lại xinh đẹp. Nhưng ta không cần. Vì vậy ta đứng nơi cửa phòng, nhìn hắn phía sau cánh cửa, luôn đóng lại, không có động tĩnh.

---------------------------------------

Trong viện bỗng truyền đến tiếng chạy nhảy. Ta ngồi bên cửa sổ xem sách, không cần nhìn cũng biết người đó là vị thiếu gia rảnh rỗi phú quý của chúng ta, đang mang theo con chó con quay trở lại. Có lẽ y thích cái sân này. Bởi vì ở nơi này, y sẽ không cần phải làm bộ làm tịch là bị bệnh sắp chết, không cần đối mặt với bọn người hầu suốt ngày nhắc đi nhắc lại để y muốn nghỉ ngơi cũng khó, cũng không cần sợ bị người khác bài bố bản thân.

Riêng ta, ta không thích nơi này. Bởi vì ở đây tám năm...

- Hoa Điêu, ra phơi nắng.

- Hoa Điêu, ra ăn đi.

- Hoa Điêu, ra xem chó con nè.

- Hoa Điêu, ra...

Mỗi ngày trôi qua đều như vậy. Y thật kiên nhẫn đứng dưới ánh mặt trời kêu tên ta, trong khi ta vẫn không thèm đoái hoài y.

Ta không thích để ý những chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách của hắn.

Bởi vì hắn hay gần thuốc nên sách của hắn cũng dính mùi theo. Hắn không thích như vậy, cho nên hắn nói ta mang mấy cái dược liệu kia xa hắn một chút. Chính vì vậy ta phải lấy sách đi ra ngoài phơi phơi cho bớt mùi đi. Thế nhưng thời điểm hắn phối dược, nhìn hắn thật chuyên chú. Cái biểu tình kia trước nay chưa hề xuất hiện ở trên bất kỳ vật nào, hay thậm chí là người. Cho dù từ trước tới nay ở trên những nữ nhân đó cũng chưa thấy.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa, khẽ hừ mũi, ta tiến lại phía cửa sổ cầm quyển sách lên đọc tiếp.

Ngoài cửa có tiếng chó con sủa, liền biết ngay là thiếu gia đến.

----------------------------------------------

Ai nói dâm từ diễm khúc? Ít nhất câu này chính là sự thật.

Thiếu gia lại im miệng, một tiếng sư phó y cũng không kêu.

Ta lại nghe thấy thanh âm Hoa Điêu, người đến vẫn là thiếu gia, chỉ là y lại không có gọi ta ra ngoài nữa. Trong lòng như có tiếng sấm, ta cả kinh, một tay nắm chặt cuốn sách, một tay còn lại vịn cửa sổ, cả người run run đến tâm cũng muốn thắt lại.

Lão gia phu nhân muốn y cưới vợ. Y đã mười tám tuổi rồi, cũng nên vậy. Y nói không cần xung hỉ, y nói y thân thể đã sớm tốt hơn, chỉ cầu sư phó đem ta giao cho hắn.

Ta không biết cái thời đại này cùng thời đại trước khi ta lâm vào giấc ngủ say cách bao nhiêu năm. Lịch sử của ta không tốt, nhưng ta biết Thịnh Đường sau Tống phong thuần phác. Dù là tan hay hợp, triều đại nào cũng vậy, kết quả đều là cực kì trói buộc đối với nữ giới. Cho dù những người văn nhân mặc khách vẫn như cũ nói rằng ngày xưa phong lưu khoái hoạt, xa hoa dâm dật.

Chỉ là ta không cần bởi vì y nhìn qua thân thể là phải gả đi, y là một thiếu gia nhà giàu, càng không cần phải phụ trách với ta. Thậm chí cả tay ta cũng không bị gì cả. May mắn là không có, có lẽ bởi vì ta "chết" sớm. Dù vậy, làm sao có thể đến lượt ta gả vào nhà phú chứ.

Ta nên yên tâm, nhưng lại nhịn không được ghé tai vào cửa sổ lắng nghe. Tiêu Phóng sẽ đồng ý với y không?

Ta không nghe thấy, nửa tiếng âm thanh cũng chẳng có, mọi thứ đều tĩnh lặng.

---------------------------------------------------

Cả một đêm cũng chưa thấy hắn về, ta cũng an vị trong sân, ngồi ngóng chuyện bên kia. Rảnh rỗi đoán rằng hắn sẽ ở trong đó luôn, sẽ không rời đi.

Ban đêm gió hơi ấm, im lặng tột cùng. Sẽ không có người nào kêu "Hoa Điêu", cũng không ai quấn lấy ta trò chuyện không ngừng. Ta ngồi một mình ở trong viện, hồi tưởng mười năm đã trôi qua, hắn đã từng gọi tên ta hay chưa. Suy nghĩ hồi, trừ bỏ lần nói cho ta biết, tên của ta là Hoa Điêu, có lẽ là không còn lần nào nữa cả.

Cửa viện mở ra, kẽo kẹt nhè nhẹ. Tiêu Phóng tiến vào, trên tay còn xách theo một bầu rượu. Hắn nhìn ta một chút thì xoay người tiến vào viện của hắn.

- Tiêu Phóng.

Đúng vậy, ta kêu hắn Tiêu Phóng, vẫn luôn là như vậy. Hắn cũng không để ý việc ta kêu hắn như vậy.

Thiếu gia mỗi khi nghe thấy đều sẽ cười, sau lại biến thành nhíu mày. Y không hiểu vì sao ta lại hô thẳng cả tên của hắn. Ta thì không cần y hiểu rõ ràng, bởi vì ta kêu y là thiếu gia, đã sớm tạo thành thói quen.

Tiêu Phóng dừng lại ngoài cửa. Vạt áo trong gió đêm bị cuốn lên, trên người nồng đậm mùi rượu, giống như mùi phấn son, như mây lại như quyến rũ. Có lẽ giống bầu rượu kia hơn. Mùi rượu thơm, ngon tinh khiết như có như không không ngừng lay động theo tay của hắn.

- Hắn hết bệnh rồi, có thể rời đi. – Hắn nói

- Ta đi thu thập đồ đạc.

- Không có. Khi tới không có gì, lúc đi cũng không có gì.

- Vậy, nếu đã không có gì, chúng ta ngày mai liền đi.

- Ta đi, ngươi... lưu lại.

- Ngươi say.

- Gặp qua ta say sao?

Hắn cười nhạo, vì mùi thảo dược nhiễm trên người ta. Hôm nay nước thuốc tắm hắn còn chưa có đổ. Thân mình hắn hơi dựa vào cửa. Bây giờ hắn giống như năm đó mới gặp, lang thang không chỗ trú, cổ áo hơi mở, nghiêng đầu nhìn ta, cười như không cười:

- Nhiều năm như vậy, không thấy ngươi thông minh hơn chút nào, cũng may không bị ngu ngơ, cuối cùng đã biết vì tương lai của mình mà tính toán.

Ta còn chưa hiểu hắn nói cái gì, lại nghe hắn nói tiếp:

- Tám năm. Ta ban đầu không rõ vì cái gì phải ở lại chỗ này, hóa ra... là vì ngươi. Vì ngươi, hắn sống hắn chết, vì ngươi tìm được lang quân như ý, vì ngươi tới nơi này, đem ngươi đến nơi này, ở tại chỗ này. Không cần cảm tạ ta, để người theo nhiều năm như vậy, cũng coi như có cái công đạo. Ta cũng chán ghét rồi, nên sớm đổi địa phương thôi.

Bước nhanh trở về phòng, đóng cửa lại. Nhiều năm như vậy chúng ta cũng chưa từng nói chuyện quá nhiều, vì thế, ta chỉ nghĩ là hắn say.