Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường

Chương 26




Không chờ phản hồi từ Trần Nguyệt Quang, Ngọc Bạch Hoa đã e thẹn bước vào phòng.

Tạ Đông thấy mọi người im lặng liền ngượng ngùng gãi đầu. Bản thân đang oan ức cũng vội mừng rỡ ,e dè như thiếu nữ đang yêu :

- Bạch Hoa cứ việc vào đi . Nào , mau ngồi.

Tạ Đông thẹn thùng ,tai cũng đỏ bừng lên kéo ghế cho Ngọc Bạch Hoa.

Hạ Thanh thấy cảnh này không khỏi chặc lưỡi. Tạ Đông vậy mà rơi vào lưới tình của bạch liên hoa.

- Hừ , Thanh Thanh học thì em cũng học !

Mộc Mộc khinh bỉ nhìn Tạ Đông, khinh thường nhìn Ngọc Bạch Hoa. Một kẻ thì đần độn , một kẻ thì thích giả vờ. Cũng rất hợp nhau !

Ngượng ngùng Trần Quang Trí từ đâu xuất hiện còn cầm theo sách vở đến.

Căn phòng rộng lớn , thoáng mát có đầy đủ trang thiết bị. Rộng là vậy nhưng giờ đây lại có chút ngộp thở.

Cái bàn dài ,chắc chắn ,chất đống sách vở .

Trần Nguyệt Quang, Hạ Thanh , Mộc Mộc ngồi một bên.

Ngọc Bạch Hoa, Trần Quang Trí , Tạ Đông ngồi một bên.

Can Tuấn Kiệt ngồi ở vị trí chủ bàn.

Không khí im lặng mà hòa hợp. Ai nấy cũng tập trung vào bài học.

Ngọc Bạch Hoa không hổ là đứa con của bàn tay vàng. Tuy nhan sắc không được liệt vào danh sách giai nhân diễm lệ khó quên hay thuần mỹ ,ngọt ngào. Nhưng cô ta ngồi đó như có muôn vàn hào quang tỏa ra.

An tĩnh ,lanh lợi mà toát ra vẻ đẹp ai cũng phải ngước nhìn. Cái nghiêng đầu của Ngọc Bạch Hoa rơi vào mắt Hạ Thanh.

" Dù có chuyện gì xảy ra cũng là nữ chủ nguyên tác , sẽ không bao giờ rơi vào bước đường cùng ."

Hạ Thanh cười khổ trong lòng. Đối đầu với nữ chủ, cô có khả năng không ?

Nếu kệ mặc mọi chuyện xảy ra ,Ngọc Bạch Hoa sẽ buông tha cho cô không?

Nghĩ đến đây Hạ Thanh cười nhạo bản thân suy nghĩ viễn vông.

Bản thân cô đã biết tính cách của Ngọc Bạch Hoa thì sao lại hỏi cô ta buông tha cô ?



Thật sự là ngốc đến nỗi nực cười !!!

Hạ Thanh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ rối ren .Nhận thấy có gì cọ vào mặt ,Hạ Thanh đảo mắt.

----------------------------------------------------

Tiếng " xoạch xoạch " của bút viết trên tờ giấy trắng .Ngón tay thon dài liên tục hoạt động ngừng lại.

Trần Nguyệt Quang nghiêng đầu ngắm nhìn Hạ Thanh đang thẫn thờ .Không tự chủ hắn nghiêng đầu ,lấy tay nâng cằm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng biểu cảm khó hiểu. Đôi lúc đầu còn gật gù liên tục như gà con mổ thóc. Đôi mắt linh động biết cười thoáng vui vẻ, thoáng suy sụp rồi khinh bỉ.

Hắn không biết cái đầu bé tí ấy đang suy ngẫm điều gì mà lại chuyên chú đến thế.

" Anh Trần ."

" Anh Trần ".

Giọng nói ngọt ngào ,vui vẻ. Đôi mắt hoa đào như tỏa sáng khi thấy hắn.

Trần Nguyệt Quang tim đập thình thịch khi hồi tưởng lại những khoảnh khắc Hạ Thanh lay động lòng người gọi hắn.

Vài lọn tóc đong đưa che đi cái trán trơn nhẵn, khuất luôn cả đôi mắt khép hờ kia.

Trần Nguyệt Quang không tự giác mà bất ngờ đưa tay vén những lọn tóc đó ra sau tai Hạ Thanh.

Hạ Thanh bất ngờ nhìn Trần Nguyệt Quang. Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra mặt cô như búng ra tương cà. Đỏ lựng.

Trần Nguyệt Quang hồi thần cũng liền sửng sốt. Hắn đây là hành động trong vô thức ,không tự chủ ?

Hắn khẽ rụt tay lại ,dịu dàng mỉm cười :

- Có con muỗi đậu trên tóc em .

- À , dạ.

Hạ Thanh ngượng ngùng cuối đầu che đi những rạng mây hồng trên gò má xinh đẹp.

Trần Nguyệt Quang cũng lúng túng không kém. Cái ót không nghe lời mà đỏ bừng .



- A , Quang ca ca và Thanh Thanh nhìn thật thân thiết. Hoa Hoa có chút ghen tị .

Mọi chuyện xảy ra nãy giờ đều lọt vào tầm mắt của Ngọc Bạch Hoa.

Cô ta nhìn Hạ Thanh rung động với Trần Nguyệt Quang đến tâm can đều thẹn thùng liền hứng khởi trong lòng .

Cô ta chính là muốn Hạ Thanh yêu Trần Nguyệt Quang đến điên đảo. Để rồi cô ta sẽ đoạt lấy Trần Nguyệt Quang, người đàn ông ai cũng ước muốn.

Nghĩ vậy Ngọc Bạch Hoa thỏa mãn đến tê rân người ,thỏa mãn cực kỳ.

- Chuyện của người khác thì bớt xía vào.

Mộc Mộc tay vẫn làm bài , đầu không thèm ngước lên khinh bỉ nói Ngọc Bạch Hoa.

Tạ Đông thấy Mộc Mộc nói những lời gay gắt như vậy liền lúng túng nói thay Ngọc Bạch Hoa :

- Bạch Hoa chỉ là nói thôi mà . Nhóc con đừng có cáu như vậy .

- Đồ đần chính là đồ đần !

Mộc Mộc dừng bút ngẩng đầu lên nhìn Tạ Đông. Sâu trong ánh mắt là sự xem thường cũng thương hại không thể giấu.

- Nhóc con ,em ...

- Chị Hoa Hoa không cần ghen tị. Chẳng phải chị có anh Quang Trí ,một người bạn trai chín chắn trưởng thành ngồi bên cạnh sao? Em thấy anh chị hạnh phúc thân mật cũng vô cùng ghen tị đấy ạ !

Hạ Thanh cắt lời Tạ Đông muốn nói. Ánh mắt híp lại vui vẻ nhìn Trần Quang Trí.

Trần Quang Trí bỗng dưng bị điểm danh có chút giật thót.

Nhìn dung nhan không khác gì đóa hoa rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời sau cơn mưa .Trần Quang Trí thẩn thờ không trả lời.

- Em thấy hai anh chị vô cùng ngọt ngào đấy ạ! Ở sau trường còn thấy hai người ôm hôn nhau. Ngọt ngào đến quắn quéo tim can !

Giọng nói như ngâm nga lời bài hát du dương vô cùng dịu dàng. Nhưng cũng như bài hát đau thương sát muối lên trái tim của một người yêu thầm.

Tạ Đông như chết lặng cúi đầu. Cậu biết tất cả, nhưng tình đơn phương khó mà buông bỏ.

Mộc Mộc nhìn một Tạ Đông giây trước còn đang anh hùng ,giây sau như kẻ thua trận liền " Xùy " một tiếng cười nhạo.

Cảm giác đau đớn ,uất nghẹn nói không thành lời. Như có ai đó nhẫn tâm bóp nát đi trái tim chứa đựng tình yêu chân thành ,sâu kín. Yêu thầm ngọt ngào mà cũng quá đỗi đau đớn.