Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 27




Nguyễn Quân trong lòng đang trộm vui vẻ, thầm nghĩ ngốc tử này mà cũng nghĩ ra phương pháp như vậy. Anh không chấp nhận tôi không sao, một khi đã tiếp nhận tôi, đừng hòng nghĩ bỏ rơi tôi. Trên mặt Nguyễn Quân xuất hiện đỏ ửng khả nghi, nàng hơi cúi đầu lắp ba lắp bắp nói: "Nói cách khác... Bắt đầu từ bây giờ, anh... chính là bạn trai tôi?"

Đào Nhiên nhìn biểu tình của Nguyễn Quân, cúi đầu lại cà lăm, có vẻ như rất đắn đo. Nàng không muốn sao? Nếu lúc này miễn cưỡng nàng, nàng có thể lập tức hắc hóa hay không? Trong lòng Đào Nhiên có hơi sợ, nói: "Nếu như cô quả thực không muốn cũng không sao, coi như tôi chưa nói được rồi."

"Không không không, tôi nguyện ý tôi nguyện ý." Nguyễn Quân ngẩng đầu mặt không che giấu được hưng phấn nói: "Nói rồi đó, anh cũng không thể đổi ý."

"..." Đào Nhiên im lặng trong chốc lát, không hiểu nổi trong lòng Nguyễn Quân rốt cuộc nghĩ cái gì. Hắn an ủi mình, đây là bởi vì ý tưởng của nữ phụ ác độc khác với người thường, tuyệt đối không phải bởi vì bản thân đã biến thành một kẻ trực nam(*).

(*) trực nam: từ này khá nhiều nghĩa, trong hoàn cảnh này thì là ý chỉ một người nói chuyện quá trực tiếp, không hiểu được cảm thụ của người khác, thẫm mỹ quan cũng khác biệt mọi người, từ này là một từ miêu tả tính cách, dùng cho cả nam cả nữ đều được, mang ý chế giễu (chứ không phải là ý chỉ trai thẳng trai cong cái gì đó)

Màn ảnh điện thoại di động màn ảnh hơi sáng lên, là tin nhắn Nguyễn thái thái gửi tới. Nguyễn Quân nhìn một cái, tâm tình quá lo lắng của Nguyễn thái thái cách màn ảnh di động đều có thể cảm nhận được, "Quân Quân a, như thế nào rồi? Chu Gia Diệc có ức hiếp con hay không a, mẹ tới liền đây, chờ mẹ qua giúp con."

Làm sao bây giờ? Mẹ muốn đi qua.

Nguyễn Quân tức thì có chút nóng nảy, mình và Chu Gia Diệc còn chưa nói được mấy câu, làm sao có thể cứ như vậy bị mẹ đánh nhiễu?

Đào Nhiên nhìn thấu nàng không đúng, liền nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?"

"A, không có." Nguyễn Quân lập tức phủ nhận, sau đó nói sang chuyện khác: "À... Chúng ta bây giờ đã là tình nhân, có phải là nên làm chút chuyện tình nhân nên làm?"

Đào Nhiên không hiểu được nói: "Cái gì tình nhân nên làm?"

"Anh..." Nguyễn Quân có chút im lặng nói: "Anh không phải nói muốn để cho người khác biết chúng ta là quan hệ tình nhân sao, không cùng ra ngoài chơi, người khác làm sao biết?"

Nói có lý, Đào Nhiên nói: "Vậy đi thôi."

Nguyễn Quân mặt mong đợi, "Đi đâu?"

"Đi công ty."

Sắc mặt Nguyễn Quân tức thì biến đổi, "Đi công ty làm gì?"

Đào Nhiên đương nhiên nói: "Đi công ty hướng tất cả mọi người tuyên bố quan hệ của chúng ta a, như vậy mọi người liền đều biết."

"..." Nguyễn Quân nhìn Đào Nhiên, thật nghĩ vịn tường nhổ ra hai ngụm máu, tại sao có thể có tư tưởng trực nam như vậy? Thật dễ để cho người phát điên a, thật muốn chọc người đem hắn đè lên tường bá đạo hôn một cái a!

Đào Nhiên không biết ý tưởng trong lòng Nguyễn Quân, nếu không hắn nhất định trước một bước vịn tường hộc máu, ngươi mới là trực nam! Ngươi mới là trực nam, ngươi mới là trực nam!

Nguyễn Quân nói: "Cái này ngày mai lúc làm việc có thể làm, hôm nay là chủ nhật, người công ty cũng không nhiều."

Chỉ cần Đào Nhiên không phải kẻ ngu, là có thể nghe ra trong lòng Nguyễn Quân có chút ý tưởng, hắn nói: "Cô có phải là muốn làm cái gì, có ý kiến gì nói ngay."

Nguyễn Quân hai mắt sáng lên nói: "Chúng ta đi hẹn hò đi."

"Được a." Đào Nhiên đáp ứng một tiếng."Chỉ hai chúng ta sao? Nếu như không đụng phải người quen, sợ rằng không có hiệu quả quảng cáo."

Đôi tay nhỏ bé của Nguyễn Quân cũng sắp bóp bể dưới đáy bàn, nàng tự nói vơi mình nhất định phải nhẫn nại, về sau ngày còn dài. Hiện tại đã không chịu nổi, về sau sợ rằng sẽ nổ. Nàng lấy ra kiên nhẫn lớn nhất cuộc đời này nói: "Anh nghĩ xem, nếu như hiện tại tôi trở về, ba mẹ sẽ hỏi hôm nay như thế nào. Tôi nói tôi và Chu Gia Diệc đã cùng một chỗ, bọn họ sẽ hỏi sau đó thì sao? Tôi nói sau đó trở về a, như vậy ai sẽ tin tưởng chúng ta cùng một chỗ?"

Đào Nhiên nhướn lông mi dài một cái, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản.

Nguyễn Quân tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta đi ra ngoài làm một ít chuyện tình nhân phải làm trước, sau khi trở về tôi liền nói với cha mẹ chúng ta hôm nay hẹn hò, như vậy mới tương đối có sức thuyết phục anh nói có phải không?"

Đào Nhiên tổng kết nói: "Nói cách khác, cô hôm nay là không thể không hẹn hò với tôi?"

"..." Nguyễn Quân lòng mệt mỏi, "Phải."

"Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi." Đào Nhiên đứng lên nói: "Hiện tại thời gian còn sớm, hẹn hò xong rồi lại ăn cơm chung, sau đó liền đưa cô về nhà."

Tại sao luôn nghĩ đưa ta về nhà?

Nguyễn Quân thẹn thùng đứng lên, bước chậm dời đến bên cạnh Đào Nhiên.

Đào Nhiên đưa tay ra, Nguyễn Quân xấu hổ thả tay vào trên tay Đào Nhiên.

Đào Nhiên không hiểu được nói: "Cô nắm tay để làm gì?"

Nguyễn Quân mờ mịt, "Hả?"

Đào Nhiên đưa tay gọi nhân viên phục vụ, "Trả tiền."

Nguyễn Quân: "..."

Sau khi nhân viên phục vụ tới tính tiền, Nguyễn Quân buồn bã không vui theo sau lưng Đào Nhiên ra ngoài. Đào Nhiên đi mấy bước không nhìn thấy Nguyễn Quân, quay đầu nói: "Sao cô đi chậm như vậy?"

Nguyễn Quân bĩu môi nói: "Tôi đi không nổi."

Chậc chậc, nàng cũng thật nhiều chuyện. Đào Nhiên bất đắc dĩ nói: "Tới đây, tôi kéo cô đi."

"Ừ." Nguyễn Quân lập tức vui vẻ ra mặt, tung tăng đi tới bên cạnh Đào Nhiên, đưa tay dắt tay Đào Nhiên.

Chứng kiến toàn bộ quá trình nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, đau lòng ôm đầu đăng weibo vòng bạn bè. Thiên lý khó dung a, vừa rồi tận mắt chứng kiến một mỹ nam cấm dục cực phẩm bị tiểu yêu tinh câu đi, quốc gia lúc nào mới đem bạn trai còn nợ ta gửi trả cho ta a.

Bên dưới rất nhanh có trả lời.

"Đẹp bao nhiêu, cấm dục bao nhiêu?"

"Không hình không tin."

"Đem hình đăng lên."

"Thím độc thân nhiều năm sinh ảo giác rồi sao? Mỹ nam như vậy còn có thể để thím nhìn thấy?"

Nói mới nhớ, nhân viên phục vụ thật đúng là có chụp trộm hình Đào Nhiên. Nàng lại đăng tiếp lên vòng bạn bè, để chứng minh bản thân, ta chỉ có thể nhịn đau đem hình ra chia sẻ, tự các ngươi nhìn đi.

Trong hình, Đào Nhiên nở nụ cười ôn hòa. Đang lẳng lặng lắng nghe nữ nhân đối diện nói chuyện. Lông mi thật dài nhẹ nhàng rủ xuống, môi nhạt hiện lên ánh quang rực rỡ.

Nhưng mà tất cả trả lời bên dưới đều là...

"Chòi má, xương quai xanh!"

"Mẹ ôi đây là xương quai xanh thành tinh sao?"

"Hú hú hú~ buổi tối muốn ăn xương sườn."

"Trời ơi, đây không phải là tiểu ca ca manga ta khổ sở tìm kiếm đã nhiều năm sao?"

"Nữ nhân đối diện kia, nhìn bóng lưng liền biết tuyệt đối không đẹp mắt bằng tiểu ca ca."

"Ư ư ư... thật đau lòng."

Nhìn thấy người đau lòng không chỉ một mình mình, nhân viên phục vụ liền hài lòng thỏa mãn.

Thời điểm Đào Nhiên và Long Thu cùng một chỗ cũng không hay đi ra ngoài chơi, yêu thích bên lề của Long Thu là hai người cùng nhau ở nhà làm thức ăn ngon. Nhiều năm về sau Đào Nhiên đã quên mất giữa tình nhân còn có loại chuyện cùng ra ngoài dạo phố này, hắn vốn dĩ muốn nhanh một chút trở về nghỉ ngơi, bởi vì hắn không thích đi dạo phố. Nằm trên ghế sa lon mở ti vi nhìn tiểu thuyết ăn quà vặt, trên thế giới còn có gì sảng khoái hơn chuyện này?

Rất hiển nhiên Nguyễn Quân không nghĩ như vậy, nàng hứng thú bừng bừng ngồi trên xe nói: "Anh muốn đi nơi nào?"

Ta muốn đi lên giường...

Đào Nhiên đội lên ánh mắt nóng rực của Nguyễn Quân, bất đắc dĩ nói: "Cô nói đi, nghe cô."

"Chúng ta đến khu trò chơi đi." Nguyễn Quân nói: "Tôi đã thật lâu không đến."

Đào Nhiên: "Nhưng mà tôi đã hai mươi bảy tuổi..."

"Hừ." Nguyễn Quân nói: "Hai mươi bảy tuổi thì làm sao? Sáu mươi bảy tuổi cũng có thể đi."

Cô xác định? Các cụ già thật có thể chịu nổi?

Được rồi nghe nàng đi, dù sao bản thân cũng không có nơi nào muốn đi. Đào Nhiên lái xe chở Nguyễn Quân đến khu trò chơi, xa xa liền có thể nhìn thấy bánh xe chọc trời to lớn phía trên.

Nguyễn Quân nhìn bánh xe chọc trời, gò má nóng lên. Nghe nói tình nhân ngồi chung bánh xe chọc trời lên tới chỗ cao nhất hôn môi, là hai người có thể vĩnh viễn yêu nhau. Nguyễn Quân đã ảo tưởng cùng Đào Nhiên hôn trên bánh xe chọc trời, sau đó nàng tựa vào ngực Đào Nhiên, gò má cạ vào xương quai xanh của hắn. Hai người nhẹ nhàng nói lời thân thiết, cùng nhau vui sướng nghĩ đến tương lai tốt đẹp.

Đào Nhiên dừng xe xong, trơ mắt nhìn Nguyễn Quân hai mắt thẫn thờ phát ngây. Ánh mắt kia làm hắn rợn cả tóc gáy, hắn không nhịn được cắt đứt suy nghĩ của nàng nói: "Hù, tỉnh lại đi, đến rồi."

"Hả? A!" Nguyễn Quân kéo tay Đào Nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."

Đào Nhiên nhìn tay bị nàng nắm chặc, câm nín nói: "Có thể xuống xe hẵng kéo không? Cô như vậy tôi làm sao xuống xe?"

"À." Nguyễn Quân mặt nóng lên một trận, thầm nghĩ hôm nay quả thực xấu hổ chết người.

Mua vé đi vào trong, Đào Nhiên nhìn các loại đồ chơi giải trí, đều không cảm thấy hứng thú lắm. Nguyễn Quân tuy rằng rất muốn đi bánh xe chọc trời, nhưng vẫn giả vờ hỏi ý kiến Đào Nhiên, nếu như Đào Nhiên nói tùy ý, vậy thì nàng liền nói đi bánh xe chọc trời.

"À..." Ai nha thật muốn gọi hắn Gia Diệc a, nhưng mà thật xấu hổ a, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Đào Nhiên cúi đầu, "Làm sao vậy?"

"Anh muốn chơi cái gì?" Nguyễn Quân mặt mong đợi.

Đào Nhiên nhìn xung quanh một chút, nói: "Tàu lượn siêu tốc đi."

"..." Nụ cười dần dần biến mất, Nguyễn Quân: "Tôi sợ."

"Cái này có gì mà sợ, rất an toàn." Đào Nhiên cười nói: "Chẳng lẽ cô muốn giống như mấy kẻ ngốc kia ngồi bánh xe chọc trời nhàm chán đó sao?"

"..." Đồ ngốc Nguyễn Quân mặt không biểu tình, nói: "Dù sao tôi cũng không đi tàu lượn siêu tốc."

Đào Nhiên suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Vậy thì nhà ma đi."

Nhà ma...

Cũng được, cái này vốn là thánh địa hẹn hò thứ hai của Nguyễn Quân. Ở bên trong nhà ma sợ hãi trốn trong ngực Chu Gia Diệc, tay chân hai người tiếp xúc thân mật...

Rất đẹp, đẹp vô cùng!

"Được, đi nhà ma." Nguyễn Quân vung tay lên, "Đến xếp hàng."

Chơi nhà ma trên căn bản đều là tình nhân, còn có một số là cả đám người cùng nhau. Đào Nhiên từ nhỏ lá gan đã lớn, hơn nửa đêm một người xem phim ma, xem xong nhắm mắt là có thể ngủ. Có thể nói phim ma dù có liên tục kích thích muốn dọa hắn cũng khó. Ở cửa nhà ma nghe quỷ khóc sói tru bên trong, trong lòng Đào Nhiên liền buồn cười, một đám quỷ giả cũng có thể dọa sợ đến như vậy.

Thời điểm hắn đang dắt Nguyễn Quân chuẩn bị đi vào, trên đầu gấu trúc Tiểu Mỹ đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, "Báo động báo động, bên trong nhà ma có ma thật, bên trong nhà ma có ma thật!"

Đào Nhiên: "..."

Nguyễn Quân đi hai bước không nhục nhích, Đào Nhiên kéo nàng đứng tại chỗ. Nguyễn Quân quay đầu lại nói: "Anh làm sao vậy?"

Đào Nhiên đầu chảy mồ hôi lạnh, yếu ớt nói: "Hay là chúng ta chơi cái khác đi được không?"

Nguyễn Quân cau mày nói: "Tại sao? Không đi, tôi muốn chơi nhà ma."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴