Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 29




Sở Yến ôm cặp sách trước mặt, vội vàng đi đến phòng Hưu Hưu.

Cánh cửa cách đó mười mét vừa được mở, Hưu Hưu nhỏ bé bước ra, Sở Yến vẫy tay, hét lên: "Nhanh lên nhanh lên, đi, anh cho em xem một thứ!"

Hưu Hưu hưng phấn ôm Tiểu Bạch trong lòng chạy tới: "Hưu Hưu cũng có thứ muốn cho anh Tiểu Yến xem!"

Cô bé chạy càng lúc càng gần, vươn cánh tay nhỏ bé ôm chiếc hộp trong suốt trước mặt: "Đây là Tiểu Bạch, thú cưng Nam Nam cho em nuôi!"

Tiểu Bạch Đại Bạch cái gì?

Sở Yến ngơ ngác nhìn đồ vật trước mắt.

Khi cậu ta nhìn thấy nó là gì, lông trên người đều dựng đứng ngay lập tức.

Tiểu Bạch cái gì! Rõ ràng đó là một con rắn!!!

"Em, em đừng tới đây!" Mặt Sở Yến tái mét, hai chân sợ đến một tay vịn vào lan can, một tay run rẩy chỉ: "Dừng lại, đừng nhúc nhích!"

Hưu Hưu tiếp tục bước đi, vui vẻ hớn hở đưa Tiểu Bạch ngày càng lại gần: "Tiểu Bạch không cắn, anh nhìn này, nó rất đẹp đó~"

Sở Yến vô tình đụng phải ánh mắt của con rắn nhỏ, sợ hãi chạy xuống lầu "Ôi trời ơi!" rồi bỏ chạy: "Anh không muốn nhìn!!!"

Thấy Sở Yến có vẻ thực sự sợ hãi, Hưu Hưu vội vàng an ủi: "Anh Tiểu Yến, đừng sợ, em không cho anh xem Tiểu Bạch nữa!"

Nói thế nhưng vẫn quên đặt chiếc hộp trên tay xuống.

Sở Yến quay đầu nhìn lại, thấy Sở Hưu Hưu vẫn ôm con rắn trong tay đuổi theo, kích động chạy nhanh hơn: "Sở Hưu Hưu, đồ biến thái! Đừng đuổi theo anh nữa!"

"Hưu Hưu không phải là đồ biến thái!" Hưu Hưu nhỏ tiếng phản bác, không để ý tới chân mình, đột nhiên ngã xuống.

Không giữ chắc chiếc hộp trong tay, nó bay đi rất xa, lăn mấy vòng trên mặt đất thì nắp hộp cũng bung ra.

Con rắn nhỏ màu trắng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tay loài rồng hung ác, vội vàng bò ra ngoài và nhanh chóng bỏ trốn.

Hưu Hưu bị ngã choáng váng, nhìn thấy Tiểu Bạch chạy ra khỏi hộp, lo lắng nói: "Tiểu Bạch, đừng chạy!"

Sở Yến sau khi nghe thấy giọng nói của cô bé thì quay lại nhìn, cảnh tượng khiến cậu ta sợ chết khiếp. Con rắn thực sự đã chạy ra khỏi hộp và chỉ cách chân cậu ta hai mét!!!

"Trời ơi --" Sở Yến hoàn toàn sợ hãi, kêu lên, lao tới trước bàn, khàn giọng hét lên: "Sở Hưu Hưu, em mau lấy thứ này về đi!"

Tạ Chấp vừa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Hưu Hưu ngã xuống đất, trong lòng cậu thắt lại, vội vàng bước tới đỡ cô bé lên khỏi mặt đất.

"Ngã có đau không?" Tạ Chấp cẩn thận kiểm tra phần tay chân lộ ra ngoài quần áo.

Hưu Hưu lắc đầu lo lắng chỉ vào con rắn nhỏ đang đi xa: "Hưu Hưu không đau đâu, anh Tiểu Chấp, Tiểu Bạch, nó chạy rồi."

Tạ Chấp không hiểu Tiểu Bạch mà cô bé đang nói là cái gì, chỉ có thể nhìn theo hướng chỉ, tiện tay nhìn thấy Sở Yến đang hoảng loạn cuộn tròn trên bàn.

Tạ Chấp: "..."

Hưu Hưu đã chạy tới đó: "Anh Tiểu Yến, đừng sợ, Hưu Hưu tới cứu anh!"

Tạ Chấp nhìn chung quanh Sở Yến, sau khi nhìn thấy con rắn nhỏ đang uốn éo chạy đi chạy lại, cậu gần như đã hiểu.

Cậu nhặt chiếc hộp rơi trên đất rồi chạy theo Hưu Hưu.

Con rắn nhỏ chẳng dễ dàng gì mới trốn thoát, nó quyết tâm sống sót và khả năng di chuyển thật đáng kinh ngạc, khi cảm thấy Hưu Hưu đang đuổi theo, nó càng bò càng sung sướng.

Hưu Hưu đuổi theo con rắn nhỏ mấy lần, mệt nhọc thở dốc: "Tiểu Bạch, đừng chạy!"

Sở Yến ngồi trên bàn chỉ có thể vừa khóc vừa lo lắng: "Mau lên, nhanh lên, bắt lấy nó!"

Tạ Chấp và Hưu Hưu đã hợp tác để chặn con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ bối rối, đi loanh quanh tại chỗ hai lần, nó quyết định lao về phía Tạ Chấp.

Cổ họng Tạ Chấp khô khốc, nhìn con vật nhỏ trơn bóng cũng có chút căng thẳng.

"Anh Tiểu Chấp!"

Nhìn thấy Hưu Hưu chạy về phía mình, Tạ Chấp hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, nhanh chóng dùng tay ấn con rắn nhỏ xuống, sau đó nhanh chóng thu lại vào trong hộp, đóng lại.

Trận chiến bắt rắn cuối cùng đã kết thúc.

"Wow, anh Tiểu Chấp giỏi quá!"

Nhìn thấy con rắn nhỏ đã bị bắt lại, Hưu Hưu hưng phấn giơ tay lên ôm lấy Tạ Chấp.

"Anh Tiểu Chấp, anh không sợ Tiểu Bạch phải không?" Hưu Hưu hỏi với đôi mắt sáng lên khi nhảy lên nhảy xuống.

Bàn tay đang nắm con rắn của Tạ Chấp cứng ngắc ở bên cạnh: “…Ừm"

Cậu đổi chủ đề: "Con này từ đâu ra? Em mua à?"

Hưu Hưu lắc đầu: "Không không không, Nam Nam đưa cho Hưu Hưu nuôi~"



Sau khi nhìn thấy con rắn cuối cùng cũng bị bắt bỏ lại trong hộp, Sở Yến cẩn thận từ trên bàn bò xuống, sau khi nghe được lời nói của Hưu Hưu, cậu ta tức giận hét lên: "Sở Hưu Hưu, em đừng nuôi mấy thứ kỳ cục này được không!"

Hưu Hưu nhún vai: "Được ạ..."

Cô bé nhận ra người bạn nhỏ của mình thật sự không được hoan nghênh, vẻ mặt buồn bã nói: "Ngày mai Hưu Hưu sẽ trả Tiểu Bạch cho Nam Nam."

Tạ Chấp liếc nhìn chiếc hộp trong tay, hỏi: "Bây giờ nên để nó ở đâu?"

Sở Yến ở một bên nhăn mũi nhăn nheo, chán ghét xua tay: "Mang đi, mang đi, thứ này quá đáng sợ!"

Hưu Hưu ôm lấy Tiểu Bạch, vỗ nhẹ vào hộp như muốn an ủi: "Đi thôi, Tiểu Bạch, em phải ở trong phòng Hưu Hưu nhé."

Cơ thể nhỏ bé dần dần rời xa, tấm lưng thấp lùn đầy cô độc.

Tạ Chấp liếc nhìn Sở Yến rồi nói: "Đó chỉ là một con rắn thú cưng mà thôi."

Sở Yến suýt chút nữa nhảy dựng lên trước ánh mắt nhẹ nhàng của cậu: "Rắn thú cưng cũng là rắn! Cậu dám nói cậu không sợ sao?"

Tạ Chấp xoay người, để lại câu "Không sợ như cậu" rồi bình tĩnh rời đi.

Sở Yến kinh ngạc đến ngây người đứng đó, đôi mắt sợ hãi đọng nước mắt, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Nói thì hay lắm, hừm."



Hưu Hưu sắp xếp cho Tiểu Bạch không được chào đón này xong, bởi vì Sở Yến nói có tin tức quan trọng cần công bố, ba đứa nhỏ tụ tập trong phòng đồ chơi.

Sở Yến đã lấy lại bình tĩnh, không có dấu hiệu sợ hãi như lúc thấy con rắn nữa.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, cậu ta lại nghiêm túc cảnh cáo: "Sau này không được mang bất kỳ con vật kỳ quái nào về nhà nữa, em hiểu chưa?"

Hưu Hưu oan ức nói: "Tiểu Bạch không phải là một con vật kỳ quái..."

Sở Yến không thể tin được: "Đó là rắn! Là rắn đó! Nếu không kỳ quái, còn có ai kỳ quái?"

Hưu Hưu mím môi, cảm thấy hơi buồn vì Tiểu Bạch bị ghét bỏ.

Tạ Chấp giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Không sao đâu, em có thể để trong phòng mình mà." Chỉ cần đừng để Sở Yến nhìn thấy là được.

Hưu Hưu lắc đầu: "Không nuôi nữa. Anh Tiểu Yến sẽ sợ."

Thấy cô bé nghĩ đến mình nhiều như vậy, Sở Yến mím môi không thể nói ra những lời trách cứ đó nữa, cầm cặp sách bên cạnh, mở ra, lấy ra một chai Coca đưa cho Hưu Hưu: "Cho này, không phải vừa rồi anh nói là mang thứ gì đó về cho em sao?"

Cô bé vui vẻ cầm chai coca, ánh mắt sáng lên mấy lần: "Đây là quà cho Hưu Hưu sao?"

Sở Yến ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: "Quà gì chứ. Tiện tay mua cho em thôi."

Hưu Hưu cầm chai coca lắc lắc, nhìn thấy những bong bóng nhỏ nổi lên, vô cùng kinh ngạc: "Đây là cái gì?"

Nhìn dáng vẻ chưa từng thấy qua của cô bé, Sở Yến hài lòng hất cằm nói: "Đây là nước cocacola!"

Cậu ta chưa bao giờ được phép uống quá nhiều Coca, càng không có khả năng con nhóc này được uống, cô bé chắc chắn sẽ thích đồ uống ngon như vậy.

"Anh mở cho em." Sở Yến mở nắp chai đưa lại cho cô bé: "Uống thử không?"

Hưu Hưu đưa mũi vào miệng chai ngửi ngửi, nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, đôi mắt mở to ra: "Tiếng nổ gì thế?"

Sở Yến đột nhiên cảm thấy thú vị khi cho động vật nhỏ ăn: "Uống một ngụm đi."

Nhìn thấy Hưu Hưu ngẩng đầu định đổ vào miệng, Tạ Chấp ngăn cô bé lại, nói: "Chờ một chút."

Cậu cầm chai Coca, đổ một ít ra nắp rồi đưa cho Hưu Hưu: "Em thử đi."

Sở Yến cau mày nói: "Cậu làm gì vậy? Phải uống Coca cả ngụm lớn mới vui chứ!"

Tạ Chấp không nhìn cậu ta: "Sợ em ấy bị sặc."

Sở Yến nghẹn họng, không nói được gì.

Hưu Hưu cầm nắp chai, ngoan ngoãn nhìn Tạ Chấp: "Giờ Hưu Hưu uống được chưa ạ?"

Tạ Chấp gật đầu: "Em uống đi."

Hưu Hưu lè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm, sau khi cảm nhận được sự tiếp xúc tuyệt vời, cô bé mở to mắt và nhảy dựng lên.

"Có thứ gì đó đang cắn vào lưỡi Hưu Hưu!"

Sở Yến rất thích thú với dáng vẻ kinh ngạc của cô bé đến nỗi cười lăn lộn.

Hưu Hưu che miệng lại, cảm thấy vô cùng tủi thân: "Anh Tiểu Chấp, lưỡi của Hưu Hưu bị cắn rồi!"

Tạ Chấp không khỏi nhếch môi cười, nhỏ nhẹ an ủi: "Đừng sợ, không bị cắn đâu."

Hưu Hưu lo đến suýt khóc, lè lưỡi của mình ra, sờ sờ rồi hỏi Tạ Chấp: "Lưỡi của Hưu Hưu còn ở đó không?"



Tạ Chấp thấy cô bé thực sự sợ hãi nên bảo cô bé mở miệng, giả vờ kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó gật đầu nói: "Vẫn còn ở đó, không có chuyện gì cả."

Sở Yến ôm bụng ngồi dậy, cố nhịn cười: "Cắn lưỡi cái gì chứ. Sở Hưu Hưu, em ngốc chết đi được! Đây là coca, coca chính là như thế đó, như vậy càng ngon!"

Hưu Hưu không tin lời cậu ta nói, liếc nhìn Coca rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Chấp như đang trốn tránh một con thú man rợ.

"Hưu Hưu không muốn uống coca!" Cô bé mím môi với thái độ kiên quyết.

Cô bé sẽ không bao giờ muốn đụng vào coca khủng khiếp này nữa!

Sở Yến cạn lời, nhìn em gái: "Không muốn uống thì thôi, để mình anh uống."

Sau khi đậy lon Coca, Sở Yến hắng giọng rồi bắt tay vào công việc: "Đội bóng đá của anh ngày mai sẽ thi đấu với trường khác, em có muốn đến cổ vũ cho anh không?"

Hưu Hưu nghi hoặc, nghiêng đầu: "Bóng đá là cái gì?"

Sở Yến vui vẻ giải thích: "Đó là một loại bóng, dùng chân đá, chơi rất vui!"

Nghe được câu chơi vui là Hưu Hưu thích thú: "Thật sao? Vậy thì Hưu Hưu sẽ cổ vũ cho anh!"

Sở Yến cười nói: "Vậy đồng ý rồi nhé. Ngày mai em đến trường học của bọn anh chơi."

Đến trường của anh Tiểu Yến và anh Tiểu Chấp chơi?

Hưu Hưu chớp chớp mắt, hưng phấn giơ tay nhỏ lên: "Được ạ, ôi, Hưu Hưu muốn đi!"

Sở Yến xoa xoa ngón tay, nét mặt đột nhiên có chút căng thẳng: "Hai người nói xem nếu anh mời cha đến xem trận đấu của anh thì cha có đến không?"

"Nhất định sẽ đến rồi!" Hưu Hưu hăng hái nói.

Sở Yến nghe xong có chút phấn chấn, đứng dậy: "Vậy anh sẽ gọi điện cho cha!" Nói xong, vui vẻ chạy ra ngoài.

Hưu Hưu nghiêng đầu nhìn Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, trường học của anh thế nào?"

Tạ Chấp không biết phải giải thích thế nào: "Ngày mai em tới xem sẽ biết."

Hưu Hưu mỉm cười mong ngóng: "Chắc chắn sẽ vui như trường mẫu giáo của Hưu Hưu~"

Tạ Chấp cẩn thận so sánh giữa trường mẫu giáo và trường tiểu học, gật đầu: "Ừ, gần giống nhau."

"Vậy khi nào Hưu Hưu có thể học cùng trường với anh Tiểu Chấp?"

Tạ Chấp im lặng, muốn nói bọn họ có thể sẽ không bao giờ học cùng trường, nhưng lại sợ nói ra sự thật sẽ khiến cô bé buồn, nên chỉ có thể nói một câu nói dối vô hại: "Khi em lớn lên."

Hưu Hưu tưởng là thật, nghiêm túc gật đầu: "Vậy Hưu Hưu nhất định phải cố gắng lớn nhanh!"

Khi hai người đang nói chuyện thì Sở Yến đã quay lại.

Khác với sự phấn khích và mong đợi lúc ra ngoài, lúc này cậu ta lại chán nản và thất vọng.

"Cha phải làm việc và không có thời gian xem anh thi đấu."

Thấy anh trai buồn bã, Hưu Hưu nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, Hưu Hưu đi, Hưu Hưu sẽ cổ vũ cho anh Tiểu Yến!"

Sở Yến mỉm cười: "Anh không hề buồn chút nào, cha lúc nào cũng bận công việc, anh biết mà!"

Hưu Hưu lấy tay ôm má, lần đầu tiên trong đầu nhỏ bé bắt đầu suy nghĩ, nếu Hưu Hưu không cần thứ sáng lấp lánh nữa, vậy cha sẽ không phải làm việc phải không?

*

Sở Thị, văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thấy Sở Hàn Lan cúp điện thoại, Hà Đình tiếp tục chủ đề bị cắt ngang: "Công ty giải trí Tinh Lan nói, bọn họ nhận được phản hồi là bà chủ đã chuẩn bị ký hợp đồng với Phong Kỳ."

Sở Hàn Lan không ngờ mình lại chậm một bước, lông mày nhíu lại: "Phong Kỳ?"

"Vâng, nghe nói có một người tên Nghiêm Nhan giới thiệu, chắc là bạn của bà chủ."

Hà Đình vừa nói vừa cảm thấy tiếc nuối nhìn ông chủ của mình, thầm thở dài, thảm rồi thảm rồi, muốn âm thầm bảo vệ nhưng người ta không cho cơ hội.

Sở Hàn Lan nhắm mắt lại, im lặng suy nghĩ điều gì đó.

Hà Đình đang suy nghĩ có nên ra ngoài trước hay không thì nghe thấy Sở Hàn Lan dặn dò: "Lùi lịch trình ngày mai và đặt vé cho tôi đến Nam Thành."

Hả, đây là đi ngàn dặm theo đuổi vợ à? Nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy ông chủ của mình chắc chắn sẽ bị từ chối?

Mặc dù kịch tính nội tâm mãnh liệt, Hà Đình vẫn bình tĩnh gật đầu: "Vâng."

Khi chỉ còn lại mình trong phòng, Sở Hàn Lan chán nản nhắm mắt lại, cả người bất lực ngồi trên ghế.

Một lúc sau, anh với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Sở Yến, gửi tin nhắn.

Bên kia nhắn lại: [Vâng, cảm ơn sếp Sở.]

- ------------------