Rồng nhỏ?
Tạ Chấp cau mày, không hiểu sao cô bé đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Đúng là mình già rồi, cậu lại một lần nữa không theo kịp mạch não của Hưu Hưu.
"Rốt cuộc ai mạnh hơn?" Hưu Hưu kiên trì nắm lấy cánh tay của Tạ Chấp, lắc lắc.
"Rồng nhỏ..." Tạ Chấp chỉ có thể làm theo lời của cô bé.
Cô nhóc nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nhảy nhót: "Hưu Hưu biết mà! Rồng nhỏ nhất định mạnh hơn!"
Hưu Hưu Đại Vương là mạnh nhất, mạnh nhất, mạnh nhất!
Nhìn thấy dáng vẻ hài lòng và hưng phấn của cô bé, Tạ Chấp không khỏi bắt đầu suy nghĩ, xem ra đây không phải lần đầu tiên Hưu Hưu nhắc đến một sinh vật thần thoại như rồng, dường như mức độ ưa thích cũng rất cao. Không biết là chịu ảnh hưởng từ đâu.
"Con rồng nhỏ mạnh hơn sói xám lớn, cho nên sói xám lớn có giả làm cừu non cũng không sao, Hưu Hưu không sợ nó!" Hưu Hưu vẫn đang tự hào nói một mình.
Lúc này Tạ Chấp mới hiểu vì sao Hưu Hưu lại đột nhiên nhắc đến rồng nhỏ, thì ra là muốn chứng minh mình không sợ sói xám lớn...
Tạ Chấp im lặng, bỗng không biết nên tiếp tục chủ đề vừa rồi như thế nào.
Sở Yến đang đắm chìm trong hưng phấn thắng trận và ghi được bàn thắng, nửa nghe nửa không, nhìn Hưu Hưu cười nói: "Hưu Hưu, đồ ngốc này. Tạ Chấp đang nói chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Gì mà con rồng nhỏ lại mạnh hơn con sói xám lớn chứ hahaha"
Hưu Hưu mím môi, gay gắt nói: "Hưu Hưu cũng nói đúng, chỉ cần rồng nhỏ mạnh hơn sói xám lớn thì sói xám lớn xấu xa đến mức nào cũng không sợ!"
Bởi vì không vui lại bị Sở Yến mắng là ngu ngốc nên tiếp tục cãi nhau: "Anh Tiểu Yến mới ngốc! Thậm chí còn không nhớ nổi chú Trình!"
Sở Yến dừng một chút, sau đó lớn tiếng tức giận phản bác: "Không phải! Anh chỉ gặp chú ấy một lần nên không nhớ rõ lắm!"
Hưu Hưu nhếch môi cười đắc ý: "Nhưng Hưu Hưu nhớ đó, cho nên Hưu Hưu thông minh hơn anh Tiểu Yến~"
"Sao có thể như vậy! Sở Hưu Hưu, em nói vậy mà không đỏ mặt à!" Sở Yến trừng mắt nhìn cô bé.
Hai người bất đồng ý kiến, bắt đầu tranh cãi, Tạ Chấp quyết định không thảo luận chủ đề này với hai người ngây thơ mà quay sang nhìn dì Vương.
"Dì Vương, hôm nay cảm giác người đó không tốt, hình như đang cố tình tiếp cận."
Dì Vương trầm ngâm suy nghĩ: "Người đó giới thiệu là bạn của mẹ Tiểu Yến…"
Tạ Chấp: "Nhưng Sở Yến cũng không biết, cho dù chú ấy thật sự là bạn của mẹ Sở Yến, sao trước đây chưa từng gặp, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?"
Sau khi cậu nhắc đến chuyện này, dì Vương cũng gật đầu như đã hiểu ra: "Đúng vậy, chuyện này dì phải nói cho ông chủ biết."
Nghe Tạ Chấp nói xong, Sở Yến cau mày đi về phía trước: "Tạ Chấp, cậu vừa nói vậy là có ý gì? Cậu thấy người đó không phải là bạn của mẹ tôi sao?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ đoán vậy thôi."
Cậu lại liếc nhìn Sở Yến rồi nói: "Không phải cậu là người hiểu chuyện này rõ nhất sao?"
Sở Yến mím môi, không biết vì sao, cậu ta không muốn nghe Tạ Chấp nói xấu người chú đó. Trong tiềm thức cậu ta cũng muốn tin chú ấy là một người tốt.
Tuy nhiên, cậu ta thực sự không biết người chú đó, mà trước đây cha cũng nói không biết chú ấy...
"Ồ~"
Cô bé bị lãng quên bỗng nhiên phát ra âm thanh, đôi mắt mở to sáng lên hiểu ý: "Thì ra anh Tiểu Chấp đang nói chú Trình là con sói xám lớn!"
Tạ Chấp cúi đầu nhìn cô bé, hài lòng gật đầu.
Cô bé vẫn rất thông minh.
"Anh Tiểu Chấp cảm thấy chú Trình là người xấu sao?" Hưu Hưu hỏi.
"Anh không chắc." Tạ Chấp chỉ cảm thấy khó hiểu khi người đàn ông cố tình tiếp cận Sở Yến.
Hưu Hưu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng Hưu Hưu không cảm thấy chú Trình là người xấu."
Vì trên đầu chú ấy không có khói đen.
Tạ Chấp cụp mắt xuống, nhìn đôi mắt trong veo của cô bé trước mặt, cậu không thể nói ra những suy đoán đó nữa.
Có lẽ cậu thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cậu không phản bác lại: "Được rồi, vậy thì cứ nghe em đi."
Hưu Hưu nhận được lời khẳng định càng vui mừng hơn, vỗ vỗ ngực của mình: "Nghe Hưu Hưu đi, nhất định là đúng!"
Trên đường trở về nhà họ Sở, Sở Yến hỏi Hưu Hưu: "Nhóc con, em thấy chơi bóng có vui không?"
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Sở Yến, Hưu Hưu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Vui!"
Mắt Sở Yến sáng lên: "Vậy để anh dạy em chơi nhé?"
Hưu Hưu cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ của mình, cố gắng đá chân: "Được ạ!" Sau đó lại cười tiếp tục nói: "Nếu có nhiều bóng thì càng vui hơn~"
Sở Yến sửng sốt: "Gì mà có nhiều bóng?"
Hưu Hưu chỉ vào mình: "Hưu Hưu, một." Sau đó lại chỉ vào Tạ Chấp: "Một cho anh Tiểu Chấp." Cuối cùng chỉ vào Sở Yến: "Một cho anh Tiểu Yến."
Sắc mặt Sở Yến u ám: "Vậy thì không phải chơi bóng!"
Hưu Hưu chớp mắt: "Nhưng Hưu Hưu không muốn tranh bóng với các anh."
Sở Yến nghẹn họng không nói nên lời, từ bỏ ý định dạy Hưu Hưu chơi bóng: "…Thôi quên đi, em đừng học nữa."
Khi đến nhà họ Sở, Sở Yến là người đầu tiên xuống xe, hưng phấn chạy vào trong nhà, vừa nhảy vừa hét: "Đói quá, đói quá, cháu muốn ăn!"
Hưu Hưu nhảy xuống, chạy lon ton phía sau cậu ta, nhại lại: "Đói quá, đói quá~"
Dì Vương bất đắc dĩ đi theo: "Hưu Hưu, đi chậm lại, cẩn thận kẻo ngã."
Sở Yến vừa vào nhà, đang định vào bếp tìm ít đồ ăn vặt, nhưng sau khi nhìn thấy vài người đang trong phòng khách thì dừng lại.
Hưu Hưu chạy phía sau chưa kịp phanh đã tông thẳng vào lưng Sở Yến.
"Ối!" Hưu Hưu che cái mũi bị đau của mình: "Anh Tiểu Yến, sao anh không đi đi?"
Sở Yến khác thường không nói một lời, chỉ ngơ ngác đứng ở đó, nhìn đám người cách đó không xa, lúng túng nói: "Bà ngoại, dì, chị Đồng Đồng."
Một bà cụ mặc sườn xám ngồi trên ghế sofa, tóc được búi tỉ mỉ, tư thế điềm tĩnh, nhưng khi nhìn Sở Yến lại hơi cau mày.
"Hớt ha hớt hải chạy như vậy làm gì, còn ra thể thống gì nữa."
Đầu Sở Yến hơi cúi xuống, giọng nói trầm xuống: "Cháu chỉ... hơi đói."
Người phụ nữ bên cạnh bà cụ vẫy tay với cậu ta: "Nào, Tiểu Yến, lại đây nhanh lên."
Sở Yến mím môi, đi về phía ba người.
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn dì và chị gái đằng kia, rồi nhìn anh Tiểu Yến rõ ràng không còn vui vẻ nữa, không biết mình nên làm gì.
Lúc này dì Vương và Tạ Chấp bước vào, nhìn thấy Hưu Hưu ngơ ngác đứng đó, dì Vương hỏi: "Hưu Hưu sao vậy?"
Hưu Hưu chỉ về phía Sở Yến: "Dì và chị gái ở khu vui chơi."
Cô bé đã gặp dì và chị họ của Sở Yến ở khu vui chơi nhưng chưa gặp bà ngoại có vẻ hung dữ đó.
Lúc này dì Vương mới nhìn thấy ba vị khách không mời mà đến, vội vàng cúi người chào: "Bà Tô, cô Tôn."
Bà cụ là bà ngoại của Sở Yến, tên là Tô Minh Ngọc, người phụ nữ bên cạnh là dì của Sở Yến, Tôn Ngữ Viện, và con gái của Tôn Ngữ Viện, Trần Hân Đồng.
Tô Minh Ngọc thận trọng gật đầu, ánh mắt rơi vào Hưu Hưu, sau khi nhìn kỹ mới hỏi: "Đây là đứa con sau của Hàn Lan sao?"
Dì Vương cười gượng: "Vâng, đây là Hưu Hưu."
Tô Minh Ngọc hỏi xong không nói thêm gì nữa, nhưng Tôn Ngữ Viện ở bên cạnh lại mỉm cười vẫy tay với Hưu Hưu: "Lần trước vội quá, không có thời gian nhìn kỹ. Nào, nhóc con, tới đây ngồi với dì đi."
Dì Vương dẫn Hưu Hưu tới, vừa ngồi xuống, Tô Minh Ngọc lại chậm rãi nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn đi. Bọn nhỏ có vẻ đói rồi."
Đây rõ ràng là nói với dì Vương, dì Vương chỉ có thể đứng lên lần nữa nói: "Vâng, tôi đi ngay."
Tạ Chấp đứng cách đó không xa, nhìn thấy Hưu Hưu ngồi một mình ở đó, vẻ mặt có chút ngơ ngác, bước tới ngồi cạnh cô bé.
Tạ Chấp vừa đến, Hưu Hưu vui vẻ hơn, ngẩng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Chấp không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Hưu Hưu quay đầu lại, tò mò nhìn những người khác. Cô bé có thể cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng lại bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôn Ngữ Viện cười hỏi: "Cháu tên là gì?"
Hưu Hưu chậm rãi lắc lắc chân: "Cháu tên là Hưu Hưu."
"Cái tên dễ thương quá. Hưu Hưu mấy tuổi rồi?"
Hưu Hưu giơ ngón tay, nói: "Ba tuổi."
Tôn Ngữ Viện liếc nhìn mẹ mình rồi hỏi: "Mẹ của Hưu Hưu đâu?"
Hưu Hưu làm sao có thể biết được ý nghĩa đặc biệt của những câu hỏi đơn giản này của người lớn, cô bé chỉ nghiêng đầu ngoan ngoãn trả lời: "Mẹ đang làm việc."
Tôn Ngữ Viện mím môi, cười nói: "Vậy à. Tại sao dì không thấy mẹ của Hưu Hưu nhỉ?"
Hưu Hưu cười lớn: "Mẹ phải đi vắng mấy ngày, Hưu Hưu sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ, không khóc đâu."
Nghe giọng nói nghiêm túc của đứa trẻ, nụ cười trong mắt Tôn Ngữ Viện càng chân thành hơn: "Thật sao? Ngoan quá!"
Tô Minh Ngọc cũng không có để ý nhiều về Hưu Hưu, chỉ liếc nhìn mấy lần, sau đó toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Sở Yến.
Nhìn bộ đồng phục bóng đá bẩn thỉu của Sở Yến và vết mồ hôi trên mặt, nếp nhăn trên môi bà càng sâu hơn: "Lại đi chơi bóng nữa phải không?"
Sở Yến im lặng gật đầu, sau đó hơi hé môi như đang nhớ lại điều gì đó đáp: "Vâng, tham gia thi đấu ạ."
Tô Minh Ngọc nghe vậy lại cau mày: "Tham gia thi đấu? Không phải bà đã nói là cháu chỉ cần chơi bóng cho vui thôi, không được chiếm quá nhiều thời gian sao? Tại sao không nghe lời?"
Sở Yến ủ rủ, mở miệng nói: "Cháu thích..."
Tô Minh Ngọc ngắt lời: "Nhìn bộ dạng bây giờ của cháu đi, lôi thôi lếch thếch, có ra cái gì không."
Sở Yến cúi đầu nhìn quần áo của mình, mím môi không nói nữa.
"Bà nghe cô Lý nói rằng gần đây cháu lười tập piano. Chuyện là thế nào?"
Nghe đến piano, Sở Yến càng buồn bực hơn: "Cháu không có thời gian."
Sắc mặt Tô Minh Ngọc càng âm trầm: "Đầu đuôi lẫn lộn! Có thời gian đá bóng, nhưng bảo cháu tập piano thì đùn đẩy. Tiểu Yến, cháu làm bà thất vọng quá."
Sở Yến cúi đầu, khụt khịt, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Cảm giác được Sở Yến có gì đó không ổn, Hưu Hưu mở to mắt, nhảy xuống ghế sofa chạy về phía Sở Yến.
"Anh Tiểu Yến?" Hưu Hưu cúi người xuống, muốn nhìn rõ mặt Sở Yến.
Nhìn thấy khóe mắt anh trai đọng giọt nước mắt, cô bé đưa tay ra lau: "Anh Tiểu Yến, đừng khóc, đừng khóc."
Sở Yến thút thít, mặt nghiêm túc nói: "Anh không có khóc."
Hưu Hưu nhìn lòng bàn tay ướt đẫm của mình, anh Tiểu Yến đang khóc vì bị bà ngoại hung dữ mắng.
Hưu Hưu không vui phồng má nhìn Tô Minh Ngọc: "Anh Tiểu Yến không thích piano, anh ấy thích chơi bóng đá. Anh Tiểu Yến chơi bóng đá rất giỏi!"