Cố lên nào, Tiểu Ly, cô chắc chắn sẽ làm được.
“Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi, không bao giờ trở về”
-Không đúng, tôi có phải đi chết đâu.
-Aaaaaa…… ta sợ đau, không làm được. Huhuuuuu
Cô gái chán chướng ngồi dựa vào tường. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như quả mướp đắng.
(Mỗ tác giả: Thật ra ta chỉ muốn nói là từ nãy đến giờ chỉ có một mình Tiểu Ly nhà ta phát bệnh tự nói chuyện một mình thôi chứ không còn ai khác đâu.)
Đầu đuôi chuyện này là thế này: Tiểu Ly quyết định sẽ giả vờ mất trí nhớ để giải thích cho việc cô tự dưng không nhận biết ai. Cô có thể nhớ được cốt truyện chính, tên của nữ chính, nữ phụ vì nó khá ấn tượng còn các chi tiết nhỏ và tên của các nam chính thì quên sạch, bởi vì cốt truyện cũng na ná như các bộ thịt văn khác, lại nhiều quá nên cô hay lẫn lộn hết. Vậy nên bây giờ dù nam chính có đứng trước mặt cô, nói tên cho cô biết thì cô cũng không chắc chắn được anh ta có phải nam chính thật không nữa. Amen, bây giờ thì cô cực kỳ cực kỳ hối hận vì cái tính đọc truyện chỉ đọc lướt và chăm chăm vào xem thịt và nữ phụ độc ác bị ngược thế nào. Giá mà……. Ôi trên đời này không có hai chữ “giá mà”. Những gì cô biết về thế giới này chỉ là chút kiến thức ít ỏi qua các trang sách và từ nhật ký của Hoàng Thiên Ly. Nhưng nữ phụ độc ác, ngu ngốc trong sách ở đây lại khác hoàn toàn như vậy, những người khác không thể nào đơn giản được. Cô phải tận dụng chút ưu thế về việc biết hướng đi của kịch tình một cách tốt nhất, không thể để hiệu ứng bươm bướm diễn ra được. Cô thừa nhận mặc dù cô có hơi chút háo sắc nhưng nếu trai đẹp mà mang lại rắc rối thì tha cho cô đi. Cô rất lười, rất lười nên thà đứng xa ôm mỹ thực ngắm mỹ nam còn hơn đến gần mỹ nam rồi chịu xui xẻo.
-Đúng rồi, phải viết ra nhắc nhở bản thân mỗi ngày mới được.
“Quy tắc sinh tồn số 1: Cảnh giác, tránh xa tất cả mỹ nam mọi lúc, mọi nơi
“Quy tắc sinh tồn số 2: Cảnh giác, tránh xa tất cả mỹ nam mọi lúc, mọi nơi
“Quy tắc sinh tồn số 3: Cảnh giác, tránh xa tất cả mỹ nam mọi lúc, mọi nơi
………………………….
“Quy tắc sinh tồn số n: Cảnh giác, tránh xa tất cả mỹ nam mọi lúc, mọi nơi”
-Phải mang cái này dán ở mặt trong của cánh cửa tủ quần áo mới được. Ngày nào mình cũng phải nhìn thấy nhưng lại rất kín đáo.
-Vậy là đành phải chào từ biệt và không hẹn gặp lại với đống thẻ VIP kia rồi.
Tiểu Ly ơi, số ngươi thật là khổ mà, xuyên qua thành con gái nhà tư bản siêu giàu nhưng lại vẫn sống cuộc sống thường dân như trước. Còn gì đau khổ hơn khi túi tiền rủng rỉnh trong túi mà lại không được tiêu? Mọi người hỏi lý do tại sao ư? Đùa chắc? Nam chính toàn là kẻ lắm tiền nhiều của lại quen tiêu tiền như rác. Kinh nghiệm nhiều năm luyện ngôn tình đã nói cho cô biết đó chính là những nơi cực kỳ dễ đụng phải nam chính và nữ chính. Ừm đúng, kể cả bệnh viện tư nhân vừa tốt vừa đắt cũng không được. Cô không phải diễn viên trời sinh, mấy cảnh bắt buộc phải có để thúc đẩy kịch tình thì cô sẽ cố gắng diễn cho đạt, còn lại thì cô sẽ không bắt ép bản thân phải giả vờ làm người khác mọi lúc mọi nơi. Như vậy rất mệt mỏi. Hơn nữa các nam chính đều rất thông minh, họ chỉ rơi mất não lúc ở bên cạnh nữ chính thôi. Cô không có bàn tay vàng nên đụng mặt nam chính nhiều không đảm bảo sẽ không bị bại lộ.
-Bây giờ thì phải dọn dẹp qua nhà cửa đã.
Đúng là mệt chết mất.
Sau khi Tiểu Ly dọn dẹp xong nhà cửa thì đã là chuyện của hai tiếng sau. Cũng may là trong nhà còn một ít đồ hộp nên cô không phải ra ngoài mua. Cô tỉnh dậy ở thế giới này lúc gần trưa, vật vã đến bây giờ đã tối rồi, cô phải đi ngủ thôi. Ngày mai sau khi tỉnh dậy, có rất nhiều thứ phải thay đổi rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Ly gọi điện cho một công ty địa ốc nhờ tìm mua giúp cô một căn hộ nhỏ, giá tiền vừa phải, chỉ cần nằm trong khu dân cư yên tĩnh, cảnh quan xung quanh đẹp một chút là được. Đúng thế, Tiểu Ly đã quyết định mua một căn phòng khác. Căn nhà này là di sản của Tiểu Ly cũ, cô không muốn thay đổi gì cả, coi như đây là một cách cô tưởng nhớ và bày tỏ sự đồng cảm và biết ơn với cô gái này đi. Cô rất thương cô gái nhỏ cô độc, tội nghiệp này. Thi thoảng cô sẽ về đây dọn dẹp một chút, cũng coi như là để tự hồi tưởng lại kiếp trước của cô, để cô cuộc sống kiếp trước của cô là thật, cô không phải mơ.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhà cửa, Tiểu Ly gọi điện đặt rất nhiều đồ ăn hộp và đồ ăn nhanh đủ ăn trong ba ngày. Cô cần phải đóng cửa bế quan nên phải có lương thực dự trữ chứ.
Thật ra Tiểu Ly muốn có thời gian chuẩn bị để quen với thân thể mới, thế giới mới này và quan trọng nhất là tự luyện tập để thể hiện các loại vẻ mặt, dáng vẻ đúng chuẩn của một nữ phụ háo sắc ngu ngốc. Trước đây cô còn chưa yêu thích ai, cũng thích ngắm mỹ nam nhưng chỉ đơn giản là sự yêu thích cái đẹp thôi, cô cũng không thể hiện tình ra ngoài rõ ràng trừ lúc ở cạnh người rất thân thiết như anh Mèo, Tiểu Triết, Tiểu Thu và Nham ca. Nếu không chuẩn bị, cô không chắc mình sẽ diễn đạt nhất.
Ba ngày sau.
Thu hoạch sau ba ngày tập làm diễn viên của Tiểu Ly thật ngoài mong đợi. Có lẽ bởi vì Tiểu Ly cũ cũng là diễn viên lão luyện, các cơ mặt được rèn luyện nhiều nên cô chỉ cần làm quen, tập luyện một chút là có thể biến thân thành đủ vẻ mặt lẳng lơ, háo sắc rồi.
Công ty địa ốc cũng báo cho cô biết, căn hộ mới của cô đã được mua và trang trí xong theo như ý cô rồi. Hiện tại cô có thể chuyển qua đó ở ngày được. Đây đúng là tin tốt. Tiểu Ly chọn trong tủ một chiếc váy suông thoải mái, trang điểm qua loa rồi xuống nhà vẫy taxi qua nhà mới. Cô chưa quen với việc trang điểm đậm, cũng không biết lái xe, mà chiếc Porche đỏ kia của nữ phụ cũng rất gây chú ý nên tốt nhất là đi taxi.
Tiểu Ly dọn đến căn nhà mới đã được năm ngày rồi. Cô đặt quần áo và đồ dùng qua mạng để đảm bảo mình không đến trung tâm thương mại rồi đụng mặt nam chính. Cô cũng đã làm quen được với vài hàng xóm quanh đây, nói chuyện rất vui vẻ với bác Trần bán đồ ăn sáng ở cửa chung cư. Những lúc rảnh rỗi thì cô đọc sách, đọc truyện, nấu ăn, trồng cây, đăng ký tài khoản trên mấy diễn đàn truyện, chém gió với mọi người trong hội sắc nữ, đăng ký tài khoản trên game online “Mộng Thần Du” rất nổi tiếng. Cô đang định đăng ký thêm một lớp học đàn tranh và nộp đơn xin việc dịch tại nhà nữa. Trước đây cô đi làm kinh doanh nhưng cũng tự học thêm ba ngoại ngữ nữa để nhận việc dịch tại nhà nhằm kiếm thêm tiền. Bây giờ cô không phải lo về tiền trang trải cuộc sống. Số tiền nữ phụ được thừa kế từ mẹ ruột cô ấy để lại đủ cho cô không phải dựa vào nhà họ Hoàng mà vẫn sống tốt cả đời, nhưng cô vẫn muốn đi làm để cảm thấy mình sống có ích. Đây là những gì mà mẹ viện trưởng đã dạy mọi người trong trại mồ côi, cô chưa từng quên những gì bà đã nói. Hôm nay cô lại thử nấu món bánh mới, cô muốn mang sang cho mấy đứa trẻ dễ thương nhà bác Vương.
“Tít… tít…. Cô chủ có tin nhắn, có tin nhắn.”
-Ai lại nhắn tin cho cô vào giờ này nhỉ?
-Hả? Hoàng Thiên Triệt? Anh ta có chuyện gì cần nhắn cho mình nhỉ?
Sau cuộc gọi nhỡ lần trước, cô đã nhắn tin cho anh bảo là cô có chút chuyện, muốn ra ngoài một thời gian vậy nên mới được yên tĩnh đến bây giờ. Kỳ lạ là anh cũng không hỏi cô đi đâu mà chỉ dặn cô cẩn thẩn và giữ gìn sức khỏe. Đúng chuẩn nam lạnh lùng nhưng tỉ mỉ như trong sách nói. Không biết hôm nay có chuyện gì mà anh lại nhắn tin cho cô thế nhỉ?
Hóa ra là sắp đến sinh nhật của nữ chính Bạch Nhược Lan và nữ phụ Hoàng Thiên Ly. Kịch tình sắp bắt đầu rồi. Cô đành phải tạm dừng hưởng thụ chuỗi ngày bình yên này để trở lại thực hiện vai trò của mình rồi. Nữ chính, nam chính à, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi.