Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt Hơn

Chương 31: Sớm muộn cũng là của đệ




Chuyện Bắc An hầu phủ không đủ tiền trả nợ nên trả lại hàng đã truyền khắp kinh thành. Khí thế và uy phong của hầu phủ cũng bị sụt giảm, Diệp Hâm Dao tức tối chạy vào cung ngũ công chúa cáo trạng với nàng ta :

- Công chúa, người nhất định phải trả thù cho tiểu nữ, nếu không ả quận chúa sẽ được nước lấn tới, ngày càng quá đáng.

Đàm Ngọc Công chúa nghe xong câu chuyện của cô ta cũng thầm mắng cô ta ngu ngốc, hành sự mà không vận dụng cái đầu. Nhưng mà hiện giờ thứ nàng ta quan tâm nhất chính là thái tử Minh Lạ quốc đến Lễ Triều, nghe nói chàng là người tài giỏi, thông mình, dung mạo xuất chúng, ở Minh Lạ quốc lời nói của chàng so với thánh chỉ không khác biệt mấy, là phu quân mà đám nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước. Một người có địa vị cao như vậy thì mới xứng với nàng ta, nhất định phải nói với phụ hoàng ngỏ ý hòà thân, Đàm Ngọc công chúa sẽ trở thành thái tử phi của Minh Lạ quốc. Đàm Ngọc công chúa này là người rất ham hư vinh. Lúc trước thì mến mộ Khánh Ninh tướng quân tài mạo song toàn, mơ ước được gả cho Vĩnh Ninh, nhiều lần bị Vĩnh Ninh từ chối liền sinh hận ý mà muốn trút giận lên người Châu Vĩnh Hi, nay có thái tử Nhiếp Thiên Cẩn thì liền ham ngôi vị phượng hoàng. Nàng ta đã ủ mưu muốn gả cho chàng lắm rồi. Đàm Ngọc công chúa hạ lệnh đuổi Diệp Hâm Dao ra khỏi cung khiến mặt của Diệp Hâm Dao đen như đít nồi, nghiến răng ken két, bản thân thì chạy đến cung hoàng đế cầu xin phụ hoàng. Đến nơi thì công công dẫn nàng ta vào gặp hoàng đế.

- Phụ hoàng, nữ nhi đem một ít điểm tâm cho người.

Lê Ngọc Phong vẫn ngồi xem sổ sách, hoàn toàn không ngẩng mặt lên nhìn Đàm Ngọc.

-Để đằng đó đi, trẫm đang bận xem tấu chương, lát nữa sẽ ăn sau.

Đàm Ngọc thấy vậy liền trực tiếp đi thẳng vấn đề, khom lưng khụy gối xuống xin xỏ hoàng đế :

- Phụ hoàng, nữ nhi còn có một thỉnh cầu mong người chấp nhận

Lê Ngọc Phong nghe thế mới ngước đầu lên hỏi :

- Ngọc nhi, con hôm nay đem điểm tâm đến chỉ vì thỉnh cầu ?

Đàm Ngọc liếm nhẹ môi, lựa lời nói sao cho hợp lí :

- Không ạ, Ngọc nhi vì thấy phụ hoàng lao lực nên mới đem chút đồ ăn cho người lót dạ. Còn về thỉnh cầu của nữ nhi thực sự có lợi cho Lễ Triều chúng ta, Ngọc nhi may mắn được hưởng phần nhỏ.

Lê Ngọc Phong nhướn mày, ngũ công chúa từ khi nào biết suy nghĩ vậy

- Vậy con nói thử trẫm nghe xem

Đàm Ngọc nói :

- Sứ thần của Minh Lạ quốc đến Lễ Triều chúng ta chính là vì mối giao bang giữa hai nước. Chúng ta nếu đề nghị hòà thân thì giao hảo giữa hai nước càng thêm bên chặt. Ngọc nhi mong muốn được gánh nhiệm vụ bảo vệ tình đoàn kết giữa hai nước, hoà thân với Minh Lạ quốc.



Mất nửa ngày trời là có ý muốn nhắm đến vị trí thái tử phi của nước láng giềng, Lê Ngọc Phong hỏi cô :

- Con muốn hoà thân cùng thái tử Minh Lạ quốc?

Đàm Ngọc quỳ xuống dập đầu nói :

- Xin phụ hoàng chấp thuận

Lê Ngọc Phong day trán nói :

- Việc này phải xem xét từ hai phía, trẫm đồng ý chưa chắc hoàng thái tử đó chấp nhận. Con tạm thời về cung đi.

Đàm Ngọc cảm thấy phụ hoàng mình có vẻ đã chấp nhận thì cũng yên tâm lui ra, nàng ta không tin bản thân không xứng với ngôi vị thái tử phi Minh Lạ quốc, Lễ Triều so với Minh Lạ không hề thua kém, với lại nhan sắc của nàng ta cũng xứng với hai chữ mỹ nhân. Ngẫm đến đây đôi mắt nàng ta tối lại, xét về độ xinh đẹp thì Châu Vĩnh Hi thực sự hơn cả nàng ta, làn da trăng mềm hơn, mặt to tròn có hồn, môi đỏ mọng, thậm chí dáng người còn gầy hơn nàng ta nhưng chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, điều đó khiến Đàm Ngọc tức chết, lỡ như người thái tử nhắm tới không phải là nàng thì sao, chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, nàng ta muốn gả cao, nàng phải xứng với ngôi vị phượng hoàng. Trong lễ hội săn bắn mùa thu sắp tới nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Đàm Ngọc công chúa vừa đi thì hoàng đế cũng cho truyền Thần Vương Lê Ngọc Hàn đến để nói chính sự

- Hoàng huynh yên tâm, thần đệ đã lo liệu xong chuyện ở Doanh Đình Vi Trường, đảm bảo không xảy ra sơ xuất.

Lê Ngọc Phong gật đầu tán thưởng:

- Đệ hành sự thì ta yên tâm, năm nay có thái tử và tứ công chúa, sứ thần Minh Lạ quốc tham gia, nhất định không thể xảy ra vấn đề.

Lê Ngọc Hàn cung kính đáp :

-Thần đệ đã rõ, Khánh Ninh tướng quân đang trên đường hộ tống sứ thần về kinh thành, cũng sắp đến rồi

Lê Ngọc Phong chợt nhớ ra vấn đề liền hỏi hoàng đệ của mình :

- Hoàng đệ, chuyện hoà thân giữa chúng ta và Minh Lạ quốc...



Lê Ngọc Hàn lên tiếng cắt nàng lời của hoàng huynh, khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn làm như vậy, ai bảo hoàng thượng sủng ái hắn cơ chứ.

- Hoàng huynh, đệ hiện đã có ý trung nhân, không chấp nhận nạp ai làm vương phí ngoại trừ nàng ấy, thần đệ sau khi lập nàng làm vương phi cũng không nạp thê thiếp. Chuyện này hoàng huynh phải là người rõ nhất.

Lê Ngọc Phong đỡ trán, phì cười bất lực với đệ đệ của hắn nói :

- Ta chưa nói xong, đệ gấp cái gì. Không phải đệ hòà thân mà là ngũ công chúa

Lê Ngọc Hàn ngạc nhiên, hỏi lại :

- Đàm Ngọc? Hòà thân với Nhiếp Thiên Cẩn?

Hoàng đế gật đầu xác nhận, muốn hỏi xem có hợp lí hay không .

- Phải, nó cầu xin ta, đệ cảm thấy thế nào ?

Lê Ngọc Hàn không chút kiên dè, thẳng thắn nói

- Hoàng huynh vẫn nên chọn công chúa khác, ngũ công chúa được hoàng hậu nuông chiều từ bé, tính khí rất tệ, sớm muộn gì cũng vong mạng ở Minh Lạ quốc. Nếu như hoàng huynh thương xót Đàm Ngọc công chúa thì nên chọn người ăn phận thủ thường, ngũ công chúa là người có dã tâm.

Lê Ngọc Phong nghe giọng điệu tràn đầy địch ý của Lê Ngọc Hàn.

Ta cảm thấy đứa nữ nhi này đắc tội với đệ thì phải. Xem ra nó sẽ sống không thoải mái rồi.Không phải đắc tội đệ mà là đắc tội vương phi của đệHoàng đế lên tiếng nhắc nhở hoàng đệ của hắn, người ta còn chưa chấp nhận hắn nữa mà nói chuyện một câu vương phi mượt mà như vậy :

- Châu Vĩnh Hi vẫn chưa gả cho đệ

Lê Ngọc Hàn bá đạo nói :

Sớm muộn cũng là của đệ, gọi trước không quá đáng.Ngũ công chúa đắc tội với vương phi tương lai của đệ cũng đã chịu trừng phạt cấm túc một tháng, chép nữ giới đến sưng phù hai bàn tay, đệ thù dai quá rôi.Lê Ngọc Hàn khuôn mặt toả ra hàn khí, nói :

Cũng hoàn toàn xứng đáng, nếu như nữ nhi của hoàng huynh còn gây sự với nàng thì hoàng huynh cũng nên cho đệ câu trả lời .Đệ uy hiếp ta? Lê Ngọc Phong thấp giọng hỏi.Thần đệ chỉ nhắc nhở, hoàng huynh xin đừng nặng lời như vậy.Thái giám hầu mực bên cạnh nghe cuộc trò chuyện hai người lạnh toát sống lưng, thiên hạ chỉ có Thần Vương nói chuyện với thiên tử như vậy thôi. Trưởng công công đã quá quen nên khuôn mặt cũng bình thường, đứng một bên hóng chuyện.