Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 2




Cuộc giao dịch được thiết lập, cô gái trong vầng sáng ấy mỉm cười bước gần đến cô. Sau đó đặt nhẹ ngón tay vào tâm mi, cứ thế mọi thứ thật mơ hồ. Cô mất dần đi ý thức, nhưng vẫn thoáng nghe được câu "cảm ơn" vang lên trong trẻo.

----- Tuyến phân cách đáng yêu-----

Trong ý thức mơ hồ, âm thanh trong trẻo của cô gái đó cứ vang lên trong đầu cô.

" Đông An tỉnh dậy, Phức Đông An cô nghe tôi nói không? Tỉnh dậy đi, sức tôi có hạn, bây giờ chỉ có thể tự cô vận động. Đông An!"

Cứ thế lập đi, lặp lại cô dần cảm thấy cơn lạnh ập hết vào người. Cơn lạnh giá ấy khiến cô rùng mình, mở đôi mắt nhìn xung quanh thật khó khăn. Mọi thứ khiến cho cô thấy thật tỉnh táo.

Xung quanh toàn là nước, áp lực của nước cứ thế đập thẳng vào thân hình yếu ớt của cô. Trong màu nền tối đen xen vào vài tia sáng yếu ớt, bọt khí thi nhau nổi lên.

Tình huống quái gì thế này!

Cô nhíu mày, cố ra sức vươn đôi tay, phối hợp với thân người đang nhức mõi để có thể nhanh chóng lên bờ.

Như một mũi tên, cô lao lên bờ tham lam hít thở không khí. Trong bộ váy mỏng đã bị ướt mem, đầu tóc xoã ra đã bị ướt cần chật vật bao nhiêu có đủ bấy nhiêu.

Đôi mắt liếc nhanh xung quanh, có gì nhỉ? Tiệc ngoài trời nhỉ? À toàn là quý ông quý bà quyền quý nhỉ, có vài nhóm chụm năm chụm bảy. Còn có cô chị gái tốt bụng đã đẩy cô xuống hồ, bây giờ giả oan ức cùng một đám nam nhân cặn bã nữa chứ.

Ai cũng lo chăm chú cho ả ta, chẳng màng gì tới cô cả. Vậy cũng tốt đỡ phiền phức. Trong sự lạnh giá, cất từng bước chân rung rẩy đi vào trong biệt thự.

Thật mệt mõi làm sao!

À cửa phòng cô ở đâu, đâu nhỉ? A thật tình vẫn chưa có chút kí ức nào cả. A mẹ kiếp muốn đi ngủ quá, toàn thân thật mệt mà.

Nghĩ xong cô cứ hoa hoa lệ lệ ngã xuống sàn mà bất tỉnh.

Khác với bên này, ngoài kia ai cũng vui vẻ không khí hoà hợp gia đình đầm ấm. Tiệc thượng lưu cứ thế tiếp diễn, chẳng ai quan tâm cô gái đáng thương mới rớt xuống nước kia. Tất cả mọi thứ dành cho cô chỉ là sự ghẻ lạnh.