Lục Minh Kỳ ngoài miệng nói con cái có hay không đều được, thực chất trong bụng mừng đến nở hoa.
Xế chiều hôm đó, tin tôi mang thai truyền khắp vòng bạn bè, thân thích.
Tháng còn non, bụng vẫn chưa hiện.
Tiểu Lý mới trở về nhà chính được mấy tháng lại bị chuyển qua đây.
Em ấy không có kinh nghiệm chăm sóc người mang thai, chỉ đến canh chừng bảo mẫu vừa được thuê tới, thuận tiện trò chuyện với tôi cho đỡ buồn chán.
Lục Minh Tinh và Liên Dung đặc biệt mua thuốc bổ đến thăm tôi.
Công tử Bạc Liêu sau khi đắc thắng tình trường thì tính tình cũng trầm ổn hơn trước rất nhiều, mặc Âu phục, thắt cà vạt, chải kiểu tóc người lớn, nhìn qua cũng khá là phong độ.
Lúc trước bị Lục Minh Kỳ đánh cho một trận nhưng dường như cậu ta không hề để trong lòng, chào hỏi tôi xong thì lên phòng làm việc tìm anh trai mình bồi dưỡng tình anh em.
Liên Dung và Tiểu Lý cùng tôi vào phòng khách.
Tiểu Lý nói Lục Minh Tinh và Liên Dung sắp có chuyện mừng, phía Lục Minh Lễ hình như cũng có biến. Nhà họ Lục dạo này chuyện mừng nối tiếp chuyện vui.
Chuyện tôi bị rối loạn ký ức Liên Dung đã sớm nghe qua, chỉ là trước kia không tìm được cơ hội thích hợp. Lần này gặp mặt, cô ấy nhịn không được mà hỏi tôi chi tiết.
Tôi kể rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Liên Dung nghe. Cô ấy và Tiểu Lý cười xỉu ngang xỉu dọc.
"Thật quá trùng hợp rồi. Nữ phụ độc ác thì cùng tên với chị, nữ chính thì thích ăn bánh trung thu Liên Dung."
"Đâu chỉ có bấy nhiêu." Tôi nói: "Nữ chính dây dưa mập mờ với ba anh em nhà tài phiệt, lại là bạn gái cũ của cậu ba, nữ phụ độc ác lại tình cờ là vợ của cậu hai."
Liên Dung lau nước mắt vì cười: "Cho nên chị mới nói với Lục Minh Tinh những lời đó? Chị cảm thấy dù sao cuối cùng em cũng sẽ không chọn ảnh, chi bằng chia tay sớm, bớt đau khổ?"
Tôi lúng túng xoa xoa mũi: "Chị nghĩ cùng là vai phụ, việc gì phải làm khó lẫn nhau. Dáng vẻ muốn khóc mà không thể khóc của Lục Minh Tinh thật là đáng thương muốn xỉu."
Hai anh em ra khỏi phòng làm việc, nghe thấy lời này.
Thành kiến của Lục Minh Tinh đối với tôi đã tan thành mây khói, bây giờ sẵn sàng chủ động bắt chuyện với tôi.
Cậu ta ngồi xuống cạnh Liên Dung, vẻ mặt nhăn như khổ qua: "Chị hai, hôm đó chị đúng là sỉ vả em không đáng một đồng. Lúc đó em làm việc ở công ty cũng được một năm, cảm thấy năng lực của mình cũng không tệ. Chị chỉ mắng vài câu đã khiến em hoài nghi nhân sinh."
Hôm đó những lời tôi nói quả thật rất khó nghe.
"Thật xin lỗi."
Lục Minh Kỳ xoa bóp cánh tay cho tôi: "Xin lỗi cái gì? Đáng đời nó."
Lục Minh Tinh không hề nổi giận chút nào, còn hùa theo: "Là em đáng đời, em là thằng mắc dịch, chị hai chửi đúng lắm."
Cậu ta biết điều như vậy, làm tôi có chút không quen.
Tôi hỏi Liên Dung: "Lúc đó em nhất định phải vào tập đoàn Lục thị là vì thằng ngốc này?"
Liên Dung xấu hổ gật đầu.
"Lúc đó em ở công ty khác làm việc rất thuận lợi. Một chị khóa trên kể với em là sau khi tụi em chia tay, Lục Minh Tinh vô cùng sa sút, suốt ngày hút thuốc, rượu chè. Em từng này tuổi, cũng chỉ có vài người thật lòng đối xử tốt với em, Lục Minh Tinh là một trong số đó. Em không đành lòng thấy ảnh cứ tiếp tục suy sụp như vậy."
Lục Minh Tinh đắc ý hất cầm: "Em chính là không nỡ rời xa anh."
Tôi vẫn cảm thấy thật thần kỳ.
"Trong giấc mơ của chị, chị mơ thấy em năm nay vừa mới tốt nghiệp. Sau này đọc lại tiểu thuyết, nữ chính vẫn còn đang đi học."
Lục Minh Tinh suy đoán: "Có lẽ là chị đọc trên status của em. Khoảng thời gian thi tốt nghiệp, Liên Dung chịu áp lực rất lớn. Ngày nào em cũng đăng status cổ vũ."
"Thanh niên các cậu có phương pháp cổ vũ độc đáo thật."
"Em cũng đâu muốn khoe khoang, chỉ là nhịn không được thôi mà."
"Chị và anh cậu xưa nay có khoe khoang âu yếm đâu."
Lục Minh Tinh liếc nhìn anh hai mình: "Anh của em cả ngày sợ chị bị người ta cướp đi, hận không thể giấu chị cho kín. Chị hy vọng gì chuyện ảnh chủ động khoe âu yếm?"
Đúng là không có.
Tôi cũng không phải kiểu người thích rải cơm chó.
Tiễn khách xong, Lục Minh Kỳ đỡ tôi về phòng nghỉ trưa.
Một lần bị rắn cắn, ngàn năm sợ dây thừng.
Sau khi tôi mang thai, Lục Minh Kỳ cho người dọn dẹp một căn phòng ở tầng trệt, không cho tôi lên tầng hai nữa.
Tôi cũng còn sợ hãi. Lại vấp ngã thì không đơn giản là chấn động não nữa. Vì sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, tôi nhất định phải cẩn thận.
Nhưng mà Lục Minh Kỳ cẩn thận hơi lố, một đoạn đường ngắn củn cũng phải dìu tôi đi.
Hắn đỡ tôi nằm xuống, giúp tôi đắp chăn rồi kéo ghế đến bên giường, xem ra là muốn ở bên cạnh cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
"Ông xã, yên tâm chút d, anh căng thẳng quá rồi."
Lục Minh Kỳ cười lắc đầu: "Không có, anh chỉ là muốn chăm sóc em cho thật tốt."
Tôi xoay người nằm nghiêng, nhìn hắn: "Thích em đến vậy à?"
Lục Mình Kỳ giúp tôi vén tóc mái, khẽ cười: "Em muốn anh trả lời như thế nào?"
"Không muốn thế nào cả. Em chỉ là không hiểu. Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào? Hay là vừa gặp đã yêu?"
Hắn suy nghĩ một lát: "Ngươi trẻ trung, xinh đẹp, thân hình nóng bỏng lại có tiền, dù tìm trai bao thì người ta cũng sẽ cho không, biếu không."
Nghe quen tai quá vậy nhỉ?
Đây không phải lời tôi nói với Lục Minh Tinh hôm nọ sao?
Tôi phê bình hắn: "Nam tử hán đại trượng phu, tính toán chi li quá vậy?"
Lục Minh Kỳ cười không nói lời nào, cầm lấy remote điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Tôi ngủ tròn một giấc, nhìn đồng hồ thì đã 4 giờ chiều.
Lục Minh Kỳ không ở trong phòng, 80% là trong phòng làm việc.
Sao không gọi tôi dậy?
Buổi sáng ngủ nhiều quá, đến tối lại ngủ không được.
Tôi mở điện thoại lên, tất cả báo thức đều bị tắt mất.
Tiểu Lý đang giám sát nhân viên dọn dẹp trong phòng khách, thấy tôi bước ra liền bước tới nói: "Mợ hai, cậu hai nhận được thông báo đột xuất, phải đến công ty họp."
"Tôi biết rồi."
"Cậu hai bảo đầu bếp nấu cháo hạt dẻ mà mợ thích. Mợ ăn luôn bây giờ không ạ?"
"Tôi mới ngủ dậy, không thấy ngon miệng. Đợi lát nữa đi."
"Dạ, mợ có cần em giúp gì không ạ?'
Tôi xua tay: "Không cần, mọi người cứ làm việc của mình đi. Tôi vào phòng làm việc tìm quyển sách đọc."
Bây giờ tôi không đọc nổi tiểu thuyết mạng nữa, có chút bóng ma tâm lý. Trong phòng làm việc có rất nhiều văn học nghiêm túc, thỉnh thoảng tôi cũng vào lật vài quyển, bồi dưỡng tình cảm với Lục Minh Kỳ.
Bước vào phòng làm việc, tôi đột nhiên nổi hứng, muốn nhìn thử gia tài nhỏ mà Lục Minh Kỳ tích góp mấy năm nay.
Hắn nói tài sản là của chung, không phân biệt của anh với của em, không hề giấu diếm mật mã với tôi.
Tôi mở két sắt ra, đập vào mắt là tờ giấy cam kết như trò đùa của mấy nhóc lớp mầm hôm nọ.
Tôi cầm lên, xúc cảm không đúng lắm, thử xoa ngón tay hai lần, hai tờ giấy tách nhau ra.
Mảnh giấy phía dưới ố vàng, trông đã rất xưa cũ.
Chữ viết như gà bới chó cào, viết rằng: [Giang Việt Linh cam đoan: Sau khi lớn lên nhất định sẽ gả cho Lục Minh Kỳ.]