Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Ngân Hắc Sắc

Chương 23: Hái Hoa (2)




Bất quá chuyện này nhanh chóng bị cô quên đi. Má Trương nói, đại soái trở về, trong phủ đặc biệt hào phóng, đã phát cho nha hoàn cả thùng tắm và xà phòng thơm, ngoài ra, còn có thể nhận từ 1 đến 3 đồng đại dương tùy theo cấp bậc.

Trước không nói đến đồng đại dương, thùng tắm và xà phòng thơm thật sự rất tốt, có thể cho mỗi người hầu sử dụng một thùng tắm, điều đó cũng là một khoản lớn.

“Nghe nói ở Kim Lăng đang phát động phong trào vệ sinh, đại soái liền đặt mua. Chúng ta ở phủ đại soái, đó là độc nhất vô nhị ở Thượng Hải.”

Má Trương lải nhải xong thì ra lệnh đem hai thùng tắm để vào phòng của Hồ Mạn Mạn và Viên Tiểu Hoa.

Cả hai đều vui vẻ ra mặt, không cần phải xếp hàng ở nhà tắm nữa, mệt mỏi thì ngâm mình trong nước nóng, điều này còn tốt hơn mọi thứ.

“Cô tắm trước đi, tôi đi đun nước.”

Viên Tiểu Hoa đề nghị.

“Được, hôm trước tôi đã phơi hoa khô, đợi lát nữa chúng ta cùng cho vào.”

Trong phòng, ngay lập tức tràn ngập mùi hương hoa và mùi xà phòng. Hai người gội đầu tắm rửa, lại làm cho tóc thơm phức.

Một lúc hứng khởi không thể ngủ được.

“Ê, Mạn Mạn, hoa khô của cô làm từ gì mà thơm thế…”

Gió đêm hè là mát mẻ nhất, mở cửa sổ, tóc cũng được buông xõa, hai người nói chuyện với nhau.



Nói đến hoa khô, Hồ Mạn Mạn liền mở miệng: “Tôi phát hiện được lâu rồi, ở bên hồ phía sau núi, nghe nói là hoa hồng dại, không đẹp lắm, mấy bà mợ đều không thích, nhưng rất thơm.”

“Chúng ta đi hái một ít nhé?” Viên Tiểu Hoa lần đầu tiên tắm cánh hoa, rất hứng thú, “Ngày mai cô dạy tôi cách phơi khô được không?”

“Được, tôi dẫn cô đi.”

Hai người khoác áo ra ngoài, đêm nay Hồ Mạn Mạn mặc bộ đồ ngủ mà mình mang đến đây, cũng không thay, chỉ khoác thêm một chiếc áo cashmere rồi ra ngoài.

Đến khuya, phủ đại soái đã sớm yên ắng, phía sau núi lại càng tĩnh lặng.

Lén lút ngược lại càng khiến cho hai người vui vẻ, hai người thì thầm cười đùa, nhanh chóng đến bên hồ sau núi.

“Đẹp quá.” Viên Tiểu Hoa khen ngợi nói.

Bên hồ lấp lánh ánh sáng, hàng rào dựng lên, vô số dây leo quấn quanh, trên dây leo nở đầy hoa hồng màu hồng nhạt, tím nhạt, ánh trăng bạc như phủ lên hoa lá một tầng lụa, yên tĩnh lại đẹp đẽ. Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa nhỏ như tuyết rơi xuống, bay vào mặt, hương thơm ngát từng trận.

Hai người vừa nhặt những cánh hoa rơi, vừa nói chuyện thì thầm.

Viên Tiểu Hoa: “Mạn Mạn, khi cô ở trong đại sảnh, cô đã nói gì vậy, nghe nói suýt nữa cãi nhau, kết quả cô đi vào, đại soái vui vẻ không thể tả…”

Hồ Mạn Mạn thở dài: “Tôi chẳng nói gì cả. Khi đó tình hình…”



Cô mô tả một hồi.

"Vậy thì cô nói xem, tôi nên nói ai có lý?"

Viên Tiểu Hoa suy tư một chút: "Tôi thấy là Đại soái nói có lý, nếu đọc sách mà có thể đánh trận, vậy thì cho toàn bộ người đọc sách lên chiến trường, bọn họ còn không phải tè ra quần hay sao?"

Cô ta so sánh như vậy, Hồ Mạn Mạn không nhịn được cười, hai người cười một trận.

"Đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Vậy sao cô không nói ra?"

Hồ Mạn Mạn: "Nếu Thiếu soái lòng dạ hẹp hòi thì sao?"

Viên Tiểu Hoa vừa nhắc đến Thẩm Kỉ Đường đã ngượng ngùng: "Sao có thể chứ, Thiếu soái làm sao có thể lòng dạ hẹp hòi, ngài ấy là đại anh hùng trong quân đội."

"Ngài ấy lòng dạ rộng lớn, tựa như biển rộng."

Thật không thể tin nổi, cô gái như Viên Tiểu Hoa, một khi không thể chống lại sức hút của Thiếu soái, ngay cả những lời như biển rộng cũng có thể thốt ra, khiến Hồ Mạn Mạn vô thức rùng mình.

"Chỉ là sợ anh ta lòng dạ hẹp hòi thôi." Vừa lẩm bẩm vài câu, Hồ Mạn Mạn nhất thời cũng không nói lại được với Viên Tiểu Hoa đang đứng về phía Thẩm Kỉ Đường.

Quên đi quên đi, thế giới này xoay quanh Thẩm Kỉ Đường, cô nói gì cũng vô dụng.