Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Ngân Hắc Sắc

Chương 57




Việc ăn đào thu như vậy, thường sẽ không mời người không liên quan, nhưng nếu có phúc được mời, cũng phải đi để hưởng chút vui vẻ, dù sao đây là chuyện lớn mà người dân Thượng Hải năm nào cũng tổ chức khi vào thu.

Có vẻ như hôm nay thật sự phải ở lại với người nhà họ Ngô.

“Ôi, năm nay dịch bệnh thật nhiều, ở đầu thành phố phía Tây, có mấy ca bệnh dịch tả.”

Bà ta vừa nói như thế, Hồ Mạn Mạn càng không thể từ chối, ăn đào mùa thu có thể xua đuổi thần ôn dịch, nếu không ăn…

Chưa kịp để cô hồi thần, má Trâu đã kéo Hồ Mạn Mạn về nhà, sợ cô chạy mất, bên kia ra hiệu cho Ngô Học Văn, sau vài lần, cuối cùng Ngô Học Văn cũng hiểu: “Vậy con về trước chuẩn bị.”

Theo đường Seymour đi về phía bắc một đoạn, nhà họ Ngô nằm trên đường Bắc Cổ.

Toàn bộ đường Bắc Cổ, đều là hàng quán bán hàng, có bán trái cây, có bán rau, bên cạnh còn có bán gà vịt sống, không khí trộn lẫn đủ loại mùi, Hồ Mạn Mạn phải che mũi lại.

Dọc trên đường đi, mọi người đều chào má Trâu, có người còn đưa cho bà ta một quả sơn trà: “Trái cây từ trên cây nhà chính mình, ngọt lắm.”

Nhà họ Ngô ở khu này nổi tiếng có của ăn của để, Ngô Phú Quý là phó tổng quản nhà họ Dịch, má Trâu lại là bà v.ú có năng lực của nhà Đại soái Thẩm. Hàng xóm láng giềng thường xuyên tặng nhau vài quả sơn trà và rau cải là chuyện thường.

Mọi người đều lén lút đánh giá Hồ Mạn Mạn.

Trong lúc má Trâu đang bận rộn với việc lấy quả sơn trà, có người kéo má Trâu qua để tám chuyện.



Người bán trái cây ghé tai má Trâu: “Cậu đến nhà xem mắt phải không, cậu lớn sắp cưới vợ rồi?”

Má Trâu cười to ha ha, nhẹ nhàng đẩy, người bán trái cây lùi lại mấy bước suýt ngã: “Thằng lớn nhà tôi tự chọn, có đẹp không? Nếu thực sự thành, mời tất cả hàng xóm đến ăn cưới!”

Người bán trái cây cũng vui vẻ: “Đẹp lắm, tôi thấy giống diễn viên điện ảnh Hồ Điệp.”

Người bán rau bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, nhìn cũng dễ sinh con. Má Trâu, phúc của bà tốt thật, sắp được ôm cháu rồi.”

Bọn họ càng nói càng lớn tiếng, Hồ Mạn Mạn đứng bên cạnh nghe từ đầu đến cuối: …

Cô vừa định lên tiếng, má Trâu cũng hồi thần lại, kéo Hồ Mạn Mạn đi tiếp.

“Đừng vội, nhìn kìa, không phải đã đến nơi rồi sao?”

Cuối đường Bắc Cổ, có một hàng nhà cấp bốn hơi cũ nát, căn mà má Trâu chỉ là căn duy nhất có mái ngói đỏ.

Cô bước qua vài cái ổ gà ở cửa, coi như đã vào nhà họ Ngô.

Trong sân hơi tối, trồng một hàng rau xanh, đậu, giàn đậu hơi chắn đường, phải nghiêng người mới có thể đi vào trong nhà.

Vào nhà, Ngô Học Văn đã đứng sẵn bên trong, mặt hơi đỏ, cứ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Hồ Mạn Mạn.

Hồ Mạn Mạn chỉ có thể quay đầu đi, giả vờ nhìn quanh nhà họ Ngô.



Trên tường có màu vàng nhạt, treo một tấm lịch cũ, bên cạnh có một bức hình Quan Âm, cô gái trong chiếc áo sườn xám thời thượng và Quan Âm đứng cạnh nhau, cũng có chút thú vị.

“Ngồi, ngồi đi.” Má Trâu tiếp đoán, “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn đào thu. Học Văn, mau tiếp đón Mạn Mạn.”

Vòng qua cái giỏ tre treo thịt, Hồ Mạn Mạn ngồi xuống ghế mây, Ngô Học Văn mang đến một cốc trà nóng.

Hồng trà được đựng trong tách sứ tráng men có nắp, người nhà bình thường không thể có nổi tách sứ in hoa đẹp như vậy, Hồ Mạn Mạn nhìn kỹ cái tách, Ngô Học Văn lập tức nói: “Nhà tôi vừa mua một bộ, em có muốn không, tôi tặng em một cái.”

Cô liên tục lắc đầu: “Tôi chỉ thấy mẫu mã mới lạ thôi.”

Những bông hoa dại màu xanh lam lấm tấm, cũng khá đặc biệt, khi uống trà, cô đã ghi nhớ mẫu mã trong đầu.

Ngô Học Văn ngồi trên một chiếc ghế mây khác, anh ta cũng không tìm được lời để nói, Hồ Mạn Mạn cũng rất im lặng, anh ta như ngồi trên đống đinh, nhịn một lúc, đứng dậy nói: “Nhà tôi còn có kẹo trái cây, em có muốn ăn không?”

Hồ Mạn Mạn: …

Là để cô nói muốn hay không?

Nói thẳng muốn? Chẳng phải quá không giống khách lần đầu đến nhà?

Cô lắc đầu, Ngô Học Văn lại chán nản ngồi xuống.