"Ủa, sao Lộ thần đứng chung với Nhan Tử Vân vậy?" Cư Mộng chửi bới xong thì lập tức kịp phản ứng, cẩn thận quay đầu nhìn sắc mặt Ninh Y: "Chắc chắn Nhan Tử Vân bám Lộ thần, không phải nó muốn mày giải thích giùm nó à? Mày đừng nghĩ nhiều nha Nhất Nhất! Mày coi kìa, nhìn vẻ mặt Lộ thần là thấy cậu ấy không kiên nhẫn."
Nhưng Ninh Y chẳng nghĩ nhiều, khoan nói tâm trạng đang cô vô cùng tốt. Hơi nóng của mùa khô phả vào mặt mà cô cũng không nhịn được nhắm mắt cảm nhận một phen, hoàn toàn chả để ý tới hai người cách đây không xa.
Nghe Cư Mộng nói, cô mới nhìn về phía trước theo bản năng, vừa khéo thấy Lộ Hứa Nam và Nhan Tử Vân đang lôi lôi kéo kéo.
Trái với Ninh Y còn chưa thể hiện gì, Cư Mộng đã hít vào một hơi, thoáng chốc cô nhóc khẽ dùng sức kéo cô, miệng vẫn không quên an ủi: "Ụ á, mày đừng buồn Nhất Nhất, là Nhan Tử Vân kéo trước, thật đấy! Tao nhìn kỹ lắm! Coi kìa, hất ra rồi! Lộ thần không nể nang mà hất tay nó ra! Lần này mày có thể yên tâm..."
Ninh Y nghe cái miệng nhỏ của cô nàng lảm nhảm thì hơi buồn cười cắt ngang: "Được rồi, tao thật sự không quan tâm mà..."
Cư Mộng thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, bỗng nheo mắt cười rộ: "Ôi chao, sau một đêm tiếp xúc thân mật là khắc hẳn nha, rộng rãi!"
Ninh Y im không nói gì, rõ ràng học tập đàng hoàng nhưng từ miệng cô nhóc lại như thể bọn họ đã làm mấy chuyện chẳng thể miêu tả, cô mím môi nghiêm mặt, trợn mắt nhìn Cư Mộng rồi giả vờ bực bội: "Mày nói bậy nữa là tao giận đấy!"
Lúc Lộ Hứa Nam vội vàng đi tới cửa sau, vừa khéo anh đã nghe thấy những chữ cuối, trong lòng không khỏi lộp lộp.
Ninh Nhất Nhất giận? Là vì thấy Nhan Tử Vân kéo tay anh sao? Đệt, là cái người kia túm lấy anh đó chứ! Anh đã hất ra ngay và luôn! Động tác bự vậy, chả lẽ cô không thấy?
Lộ Hứa Nam miệng nhanh hơn não: "Ninh Nhất Nhất."
Ninh Y dừng bước theo bản năng: "Sao?"
Lúc này Lộ Hứa Nam mới nhận ra mình gọi cô thật, anh hé miệng song rốt cuộc vẫn không biết mình muốn nói gì, nghiến răng tiến thoái lưỡng nan.
Ninh Y hơi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đối phương cau chặt mày, gương mặt đẹp trai âm u, dáng vẻ như dằn lòng lắm mới nói chuyện với cô được, thoáng chốc tâm trạng tốt đẹp đã giảm đi. Cô lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Có rắm thì mau thả? Cậu làm như cậu tôn quý phải xuống nước nói chuyện với người thường vậy, không bằng cứ đi gặp Nhan Tử Vân tiếp đi?"
Đúng là giận thật.
Lộ Hứa Nam nghĩ vậy, trong lòng hơi tủi thân nhưng vẫn có chút vui mừng thầm kín. Tầm mắt anh rơi vào đôi môi đang mím của Ninh Y, hồng nhạt như hoa đào, xúc cảm ấm áp, mềm mại hệt cánh hoa...
Bỗng dưng không thể kiểm soát nổi đầu óc, Lộ Hứa Nam nhanh chóng chuyển ánh nhìn, khàn giọng bỏ lại một câu: "Tôi với Nhan Tử Vân không có gì, cậu đừng đoán mò."
Chạy mất dép.
...
Lộ Hứa Nam trốn, đó là trốn cỡ một tuần.
Thiếu niên vẫn luôn ăn trên ngồi trước nhận ra ý nghĩa của việc thích một người, chợt phát hiện bản thân không thể kiểm soát suy nghĩ của mình nữa, phản ứng đầu tiên không phải là xông thẳng về phía trước, mà là sợ hãi tình yêu.
Vì lén hôn người ta, anh vừa áy náy vừa vui vẻ, vừa khao khát vừa không biết làm sao, càng trở nên không giống chính mình, càng do dự.
Mỗi sáng Lộ Hứa Nam phải đợi tới khi xe của nhà họ Ninh chở Ninh Y tới trường mới dám ra khỏi cửa, lúc tan học, chuông vừa reo là anh chuồn đi từ cửa sau.
Tuy hai người học chung một lớp nhưng người ngồi phía trên, kẻ ngồi cuối lớp, dưới sự cố gắng né tránh của anh, đừng nói là trò chuyện, ngay cả chạm mặt cũng ít.
Trước kia Ninh Y luôn lắc lư trước mặt mình, Lộ Hứa Nam thường xuyên chê phiền song hôm nay anh vừa trốn đối phương, vừa vô thức tìm bóng dáng cô trong đám đông.
Nhìn khi cô cười thì đôi mắt sẽ cong như vầng trăng non, cầm túi kẹo nhỏ trong tay, đa số là vị dâu, đôi khi cũng có vị đào và quýt; Tiết thứ hai mỗi sáng sẽ nắm tay Cư Mộng đi ngang qua cửa sổ bên phía anh, tiết đầu buổi chiều là lúc dễ ngủ gật nhất, luôn mơ màng mười mấy phút...
Thậm chí khi phát hiện trên đầu cô có hai cái xoáy, anh đều cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đáng tiếc, Ninh Y bị chú ý sát sao như vậy lại hoàn toàn không quan tâm, khó khăn lắm mới lấy được tự do cho tinh thần của mình, bây giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào sách vở mà làm bài.
Phương Từ là người đầu tiên phát hiện ra có chỗ sai sai nhưng sự chú ý đó lại lệch hẳn tới Nam cực.
"Anh Nam, anh định hối cải thật à?" Phương Từ nhìn Lộ Hứa Nam vừa hí hoáy viết vừa đọc sách.
Lúc này Lộ Hứa Nam mới ngẩng đầu, song tầm mắt cũng không rơi vào người cậu ta mà ở tận mấy hàng trước, nhìn chòng chọc cái gáy của Ninh Y, anh nạp thêm "sức mạnh tinh thần" cho mình rồi mới bố thí chút ánh mắt cho Phương Từ.
"Mày rảnh vậy, không bằng làm hết đề môn Lý đi?"
Phương Từ: "..."
Lộ Hứa Nam thấy cậu ta nghẹn họng thì trong lòng vô cùng sảng khoái.
Anh cũng không phải thông suốt muốn học tập thật giỏi rồi ngày ngày tiến lên, chỉ là trốn tránh không tiếp xúc với Ninh Y một tuần, mỗi tối anh đều không nhịn được mà vào Vua trả lời xem lịch sử làm bài của Thần 1, nhìn điểm tích lũy và cúp phá kỷ lục của đối phương càng lúc càng nhiều, chẳng hiểu sao anh lại sinh ra cảm giác mình đang dần xa cô.
Cảm giác này khiến anh cực kỳ khó chịu.
Vì để xoa dịu cảm giác đó, anh bắt đầu đi làm những đề cô từng làm, bằng cách này, anh đã có một niềm vui thầm kín.
Chỉ là niềm vui tồn tại không bao lâu, đợi anh trăm cay nghìn đắng làm đề xong, thấy hệ thống chấm điểm thì gương mặt còn mỗi sự đau đớn và buồn bực.
Nghĩ đến số điểm thảm tới mức không nỡ nhìn tối qua, Lộ Hứa Nam không khỏi giơ tay lên day trán, anh lại cúi đầu xem tiếp những kiến thức trong câu sai.
Phương Từ thấy quầng thâm mắt của anh, lo lắng nói: "Anh Nam, học tập vẫn phải kết hợp với lao động chớ, anh không chơi game, không đánh bóng, nhìn vành mắt anh kìa, dù đẹp trai cũng không thể lãng phí như vậy! Anh nói với em xem, rốt cuộc anh bị cái gì kích thích? Tuy chưa chắc anh em giúp được nhưng có người biết vẫn hơn, đừng tự làm mình nghẹn chết..."
Cuối cùng Lộ Hứa Nam bị cậu ta lải nhải tới độ phải ngước mắt: "Ý thức mày thấp thì không cho ý thức tao cao à?"
Phương Từ nghe, không khỏi lẩm bẩm: "Nhưng đột nhiên cao quá mức đó, học sáng tới tối, định thi hạng nhất à? Cũng phải coi sức khỏe..."
Âm thanh của đối phương bị tiếng ù tai cắt ngang, Lộ Hứa Nam xuýt xoa che trán.
Phương Từ thấy thì bảo: "Xem xem, thật sự bị em nói trúng rồi chứ gì?"
Lộ Hứa Nam không vội lên tiếng, anh đợi trận ù tai kia từ từ hết mới liếc mắt nhìn cậu ta: "Mày câm miệng, bớt nói lại là tao sẽ không bị mày nói tới mức nhức đầu."
Phương Từ: "..."
Được rồi.
Anh đẹp trai, anh nói sao là vậy:).
Tay Phương Từ làm hành động im miệng, tiếp tục vùi đầu vào điện thoại đọc truyện tiếp.
Lộ Hứa Nam nghiêng đầu, lại nhìn về phía Ninh Y đang ngồi.
Từ lần trước anh... Hôn Ninh Y xong, chứng ù tai cũng không tái phát, suýt nữa là anh quên luôn chuyện này.
Dường như cơ thể anh có một con sâu chỉ thừa nhận Ninh Y, lâu một chút mà không tiếp xúc với cô, nó sẽ nhảy loạn xạ trong đầu.
Anh thật sự như trúng cổ của Ninh Y vậy.
Nhận thức này vừa xuất hiện, Lộ Hứa Nam không chỉ không chán ghét mà trái lại tình cảm của anh còn sôi trào, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rực, anh bèn che miệng ho khan.
Phương Từ nghe tiếng động, quay đầu nhìn anh, kỳ lạ nói: "Anh Nam, sao tự dưng mặt anh đỏ vậy?"
Lộ Hứa Nam nới lỏng cổ áo, nóng nảy mở miệng: "Nóng."
"Nóng vậy luôn? Không phải hôm nay mưa à..." Phương Từ lẩm bẩm, không quan tâm lắm.
Nhưng Lộ Hứa Nam chột dạ, tai lại đỏ hơn.
Nếu tái phát bệnh, dựa vào quy luật trước đây, sự ù tai ngắn ngủi lúc nãy chỉ là cảnh cáo, không tìm cách giải thì triệu chứng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Mà thuốc để chữa "cổ" chính là Ninh Y.
Lộ Hứa Nam dùng đầu bút khẽ gõ ấn đường của mình, vừa cảm thấy rắc rối, đồng thời nơi đáy lòng lại không tự chủ được mà rục rịch.
...
Ninh Y đang cúi đầu nhìn hình vẽ phức tạp, lâu lâu lại vẽ một đường phụ vào, người không biết chắc sẽ tưởng cô đang vẽ bậy.
Câu hỏi Olympic Toán này do Mộ Vãn Tình đưa cô hồi sáng, nghe bảo chiều qua không ai trong lớp Olympic Toán của trường làm được.
Ninh Y đã suy nghĩ câu này hai tiết, cuối cùng nghĩ ra chút manh mối, cô nhanh chóng viết hai con số ngay bên cạnh, định viết tiếp thì bỗng dưng bả vai bị người kế bên đụng, đầu bút vạch một đường ngoằn ngoèo vào hình vẽ.
Cô hết cách nhìn về phía Cư Mộng, lại thấy đối phương nháy mắt ra hiệu, cười đểu nói: "Mày thật sự không thấy hay làm bộ không thấy đó? Anh Nam nhà mày đi ngang hành lang bên tụi mình hai lần rồi, bây giờ đang đứng đằng kia nhìn mày kìa!"
Ninh Y hơi sững sờ, cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, đúng là thấy Lộ Hứa Nam đang dựa vào lan can, đứng đối diện với cửa sổ ngay chỗ cô, lúc chạm mắt với cô thì trên mặt xuất hiện vẻ lúng túng, anh nhanh chóng dời mắt.
Cư Mộng vẫn đang lảm nhảm: "Hai tụi bây cãi nhau hả? Không phải hôm thứ hai còn đang tốt đẹp à? Tối còn làm bài với nhau, sao mấy nay chả nói câu gì vậy? Tao nhìn Lộ thần như cố tình tránh mày, mày cũng không nhắc tới cậu ấy câu nào, tao bị hù chết, còn tưởng tụi bây vừa quen đã chia tay..."
Ninh Y cạn lời: "Cãi gì mà cãi, tao với cậu ta có quen đâu..."
Cư Mộng dùng gương mặt tràn đầy vẻ "Tao méo tin" để nhìn cô, Ninh Y mím môi gật đầu, nghiêm túc nói: "Thật."
Hai người đối mặt vài giây, biểu hiện của Cư Mộng dần dần nới ra.
Ninh Y vốn tưởng chuyện này đã xong, đang chuẩn bị nghĩ cách giải đề tiếp thì bỗng nghe Cư Mộng "quaaaa" lên, dáng vẻ kiểu "Tao thay đổi cách nhìn về mày", khen ngợi cô: "Không ngờ luôn nha Nhất Nhất, hay đấy!"
Ninh Y:?
Cư Mộng tự mình hưng phấn: "Nên vậy, dù sao thái độ của Lộ thần hồi đó... Ừm... Hơi tệ chút, lúc trước tao còn lo mày đồng ý với cậu ấy quá dễ dàng sẽ thua thiệt trong mối quan hệ này, bây giờ có thể yên tâm rồi!"
Cô nhóc liếc ra ngoài cửa sổ, khóe mắt thấy Lộ Hứa Nam lại nhìn sang đây thì cười híp mắt: "Trông bộ dạng của Lộ thần bây giờ là nằm kèo dưới nhỉ! Đúng là thời thế thay đổi, vờ tha để bắt thật đúng không? Ghê gúm, quá là ghê gúm!"
Ninh Y càng nghe càng mơ màng, gương mặt cũng nhíu chặt y như ông già ngồi trên tàu điện ngầm*: "Mày nói cái quần gì vậy?"
Cư Mộng chậc một tiếng, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ tay cô, dáng vẻ "Tao hiểu mà", gương mặt không giấu nổi sự hưng phấn: "Nam thần lạnh lùng thành chó săn nhỏ, ôi giồi ôi, nghĩ thôi cũng thấy đẹp."
Ninh Y:...
Cô im lặng, quyết định từ bỏ việc tìm kiếm tần số sóng não của Cư Mộng.
Trước khi làm đề tiếp, Ninh Y không nhịn được mà liếc ra cửa sổ, cô phát hiện Lộ Hứa Nam đã không còn ở đó.
Cô chớp mắt vài cái, xem nhẹ sự khác thường mờ nhạt dưới đáy lòng kia, quên mất khúc nhạc đệm này.
Chó Lộ mà so được với đề Olympic à?
Không.
Mà Lộ Hứa Nam không quan trọng bằng đề Olympic, sau khi tan học thì đến sân bóng rổ dạo một vòng, đoán rằng học sinh cũng về hết mới lén lút vòng ngược về lớp.
Anh chống một tay lên bàn Ninh Y, lúng túng vuốt chóp mũi, thầm nghĩ thì ra làm trộm sẽ cắn rứt lương tâm.
Rõ ràng trước khi bước vào đã xác nhận không có ai trong lớp song lúc chuẩn bị ra tay thì Lộ Hứa Nam vẫn không khỏi quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới ngồi xuống lục lọi hộc bàn của Ninh Y.
Anh định tìm cây bút hoặc thứ gì đó Ninh Y từng dùng, loại nhỏ nhắn không làm người ta chú ý ấy, lỡ đối phương phát hiện cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao đứa học sinh nào mà chưa mất vài cây bút chứ?
Nhưng anh lục nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng cây bút nào, chỉ có một tờ giấy gói kẹo xinh xắn.
Ninh Y hay ăn kẹo, Lộ Hứa Nam biết, giấy gói sặc sỡ, bên trong mỗi giấy gói còn in một câu nói ngắn, đến nỗi có nhiều cô gái nhỏ sẽ vì sưu tầm giấy gói mà mua thêm.
Nhưng trong mắt Lộ - Trai thẳng - Hứa Nam, dù giấy gói kẹo có đẹp đi chăng nữa thì cũng là rác thôi.
Vì vậy anh cúi đầu nhìn giấy gói trong tay mình, khóe mắt giật giật, vẻ mặt kiểu một lời khó nói hết.
Lộ Hứa Nam cố gắng đè sự chê bai về món đồ trong tay mình xuống, anh định nhét ngược vào hộc bàn thì chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khá quen thuộc, khiến bàn tay trong hộc bàn của anh không khỏi khựng lại.
Anh giơ tay để lại gần mũi ngửi, hương dâu tây ngọt ngào xộc vào mũi.
Lộ Hứa Nam dùng một tay khác lật tờ giấy gói kẹo màu hồng trong giấy gói màu thủy tinh ra, anh thấy một câu nói ở phía trên.
"Tất cả chúng sinh đều đắng*, nhưng em là vị dâu."
*苦: Đắng/Đau khổ.
Con ngươi của thiếu niên vốn đầy vẻ ghét bỏ bỗng cứng lại, anh vô thức nhớ tới lần trong phòng Ninh Y vào tuần trước, thơm thơm mềm mại, mùi vị cứ như kẹo vậy...
Thoáng chốc Lộ Hứa Nam cảm thấy trái tim hơi nóng lên, anh liếm liếm môi, không kìm được mà xoa giấy gói kẹo trong tay vài lần, tai anh đỏ lên, sau đó quay lại nhét giấy gói kẹo vào túi quần.