Căm Diệp Minh Viễn cử động chỉ về đống đồ cô tay xách nách mang. Gina không còn lời nào để chối cãi, vật chứng đều đã ngay trước mặt, cô có thể nói gì đây. Thành thật sẽ được khoan hồng.
Cô muốn cười cũng không cười nổi. Gina thành thật cúi đầu hai tay đan vào nhau, nhìn cô y hệt như một đứa bé làm sai chờ người lớn đến trách phạt mình vậy.
Diệp Minh Viễn nhìn cô một lát rồi cụp mắt, anh che dấu cảm xúc bất lực nơi đáy mắt không để cho cô nhìn thấy rồi rất nhanh liền đi đến trước mặt cô cầm lấy hành lý phía sau cô sải bước về phòng.
Gina lật đật chạy theo phía sau, thấy anh không nói gì cô còn cảm thấy sợ hơn. Gina lí nhí lên tiếng:
Ông chủ...Ở đất nước này ngoài tôi ra không ai có thể bảo vệ cô trước hắn. Hắn xuất hiện đơn giản chỉ vì muốn làm cô sợ hãi và hành động như lúc nãy.Đôi mắt Diệp Minh Viễn nhìn xoáy sâu vào mắt cô làm Gina bất giác lùi lại. Một áp lực vô hình như áp lên hai vai cô khiến cả người cô nặng như chì.
- Ngủ đi, ngày mai còn đi làm.
Nói xong Diệp Minh Viễn đi ra ngoài. Gina cũng không nói gì cứ đứng trân trân như vậy cũng không biết bao lâu cô mới ngã xuống giường nhưng không ngủ được. Cô không ngờ anh có thể đoán được cô sẽ lén anh chạy trốn, rồi lại suy nghĩ về lời mà anh vừa mới nói.
Diệp Minh Viễn trở về phòng, anh ngồi ở đầu giường lặng lẽ nhìn khung ảnh trên tay. Trong hình là khuôn mặt tươi cười tạo kiểu dễ thương của cô. Diệp Minh Viễn vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô. Có trời mới biết khi nãy anh đã phải kìm nén như thế nào mới không lao đến ôm chặt cô vào lòng. Cô lại muốn rời khỏi anh, cho dù là vì lý do gì đi nữa thì anh cũng không muốn mất cô thêm một giây phút nào nữa, nếu được thì anh càng muốn xích cô trên người mình thế nhưng nếu anh làm vậy thì chẳng khác nào cách làm của Quan Tử Duy.
Cuối cùng thì Diệp Minh Viễn cũng biết được sáu năm nay cô ở đâu làm gì. Khi biết được tin tức này anh hận không thể bằm vằm tên đó thành từng mảnh, dùng những hình phạt tàn nhẫn nhất đối với hắn. Nhưng có một điều chính anh không thể phủ nhận nếu như không có hắn thì anh sẽ mãi mãi không thể gặp lại cô. Âu tất cả cũng là lỗi của anh, là sai lầm mà anh không thể nào sửa được.
Gina đứng trong căn nhà quen thuộc, cô nhận ra đây là nhà của ông chủ. Cô nghe tiếng nói chuyện trong bếp nên liền đi theo. Trong bếp cô thấy ông chủ đang đứng khuấy bột bánh trên bàn, đứng đối diện anh là một cô gái mặc một chiếc váy dài in hình con vịt màu vàng. Giọng cô sang sảng vang lên trong căn bếp, trong giọng nói còn mang theo vẻ bực dọc.
Đã nói với anh bao nhiêu lần là không được khuấy mạnh tay như vậy, phải điều khiến tốc độ hiểu chưa? Em đã nói anh không hợp với bộ môn này mà cứ một hai bắt em dạy.Trên phim cũng không phải như vậy?Diệp Minh Viễn ủy khuất nhỏ giọng nói. Anh muốn cô dạy anh làm bánh còn không phải bởi vì hôm trước cô xem phim thấy mấy cảnh làm bánh ngọt ngào của cặp đôi nào đó trong phim rồi nói muốn một lần được như vậy hay sao. Ai mà ngờ được vô đúng chuyên môn rồi cô lại khó tính như vậy, không hổ là bạn gái của anh, điểm này giống y hệt như anh huấn luyện người vậy.
Anh vừa nói cái gì?Không có gì, anh nói...anh sẽ cố gắng mà.
- Không có gì, anh nói...anh sẽ cố gắng mà.
Gina không thấy được mặt cô gái kia nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy ông chủ cô bị mắng mà còn có thể tươi tắn như vậy. Gina đoán đây chắc là người vợ kia của ông chủ. Gina có chút tò mò về cô gái này cô từ từ bước lại muốn nhìn thấy cô ấy, để xem mình và cô ấy giống nhau như thế nào. Nhưng điều cô không đoán trước được là khoảnh khắc cô sắp nhìn thấy thì cảnh tượng lại đột ngột thay đổi.
Cô đứng ở một khoảng sân trống trước một tòa nhà, có khá nhiều người nhìn vào một nam một nữ đang ở gần đó.
Người nữ ngôi ôm mặt khóc lóc còn người nam thì... Gina lại nhận ra đó lại là ông chủ, lần này anh không mặc bộ đồ ở nhà thoải mái mà khoác lên mình một bộ tây trang vô cùng vừa vặn tôn lên vóc dáng đẹp như người mẫu của anh. Nhìn vào bộ đồ có thể thấy giá trị không hề nhỏ còn chưa nói Gina là lần đầy thấy ông chủ mình mặc tây trang đẹp đến muốn chảy nước miếng.
Cô gái kia khóc lóc của mắng cả ông chủ nhưng ông chủ cứ đứng loay hoay ở đó chẳng biết làm gì. Sau đó cô lại thấy anh bế cô ấy lên đi vào trog tòa nhà. Gina liền chạy theo, cô không biết đây là chuyện gì nhưng việc cô cứ liên tục mơ hồ cảm thấy những điều quen thuộc từ khi vào ngôi nhà này và cả giấc mơ này nữa làm cho cô có cảm giác như cô đã đánh mất điều gì vô cùng quan trọng và cũng là chìa khóa mà cô đang tìm để tìm lời giải đáp cho bản thân.
Nhờ việc chạy theo này mà Gina biết được một động trời bí mật, hóa ra ông chủ là phú nhị đại, không chỉ giàu bình thường mà còn rất có quyền lực nửa. Cô nghe anh nắm phân nửa tài sản kinh tế cả nước mà muốn xĩu ngay tại chỗ. Ông chủ cô đúng là làm bánh vì đam mê thật rồi. Lần này Gina sắp được nhìn mặt cô gái kia, chỉ một chút nữa thôi là tấm lưng của ông chủ dời sang một bên và cô sắp có cơ hội thấy được dung nhan ấy thế nhưng.
"Ring...ring...ring..." tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên làm Gina tỉnh giấc. Hai tay cô bất giác nắm chặt tấm chăn tiếc nuối không thôi. Dù vậy Gina vẫn cảm thấy bộ dáng ấy vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ cô đã từng gặp qua vợ của ông chủ.
Ngày hôm sau hai người vẫn đến tiệm làm bánh như cũ nhưng không khí trong tiệm cứ như có một đám mây đen bao quanh cái tiệm bánh nhỏ xíu này.
Cậu sinh viên nheo mắt, tay xoa xoa cằm ra như kiểu thám tử đang điều tra. Anh hết đảo mắt sang Gina rồi tới ông chủ, cả hai người này đều vô cùng kỳ lạ nhưng lạ ở đâu thì phải còn quan sát thêm.
Nè, hôm nay hai người rất kỳ lạ, cô và ông chủ cãi nhau sao?Không có.Gina không mặn không nhạt trả lời sau đó xoay người vào trong.
- Con gái nói không là có. Vậy chắc là bị ông chủ mắng sau đó không chịu thua rồi cãi lại đây mà...haiz haiz...
Gina không mấy để ý đến biểu cảm của cậu sinh viên trong đầu, hiện tại cô chỉ nhớ về giấc mơ tối đêm qua. Càng nghĩ cô càng cảm thấy hoang mang. Từ lúc cô vào nhà ông chủ cho đến nay cô toàn gặp những chuyện hết sức kỳ lạ, nào là cảm thấy quen thuộc, đôi khi trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vô cùng quen, rồi hôm qua lại mơ giấc mơ như thể cô từng trải qua. Chẳng lẽ.....