Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ - Chương 76-1





Buổi tối, khi Lục Lệ Hành nhận được một tin nhắn WeChat của Trần Thư Diệc thì anh đang chuẩn bị tới phòng tâp thể thao của khách sạn để tập thể hình.


Đối với người mỗi ngày tập thể hình một giờ như Lục Lệ Hành mà nói thì không vận động ba ngày này khiến anh có cảm giác xương cốt như rỉ sắt, cả người chẳng được thoải mái.


Cầm điện thoại lên thì thấy một câu: Có phải là anh em hay không?


Đã quá quen với kỹ xảo của Trần Thư Diệc, Lục Lệ Hành gửi cho anh ấy một câu: Có việc gì thì nói đi.


Khung chat thông báo đối phương đang soạn tin nhắn.


Lục Lệ Hành gõ cửa phòng tắm, Kỷ Khanh Khanh kéo cửa ra, hỏi:


“Sao thế anh?”


“Anh đi tập thể hình, một giờ sau thì về.”


Kỷ Khanh Khanh kéo hẳn cửa ra, nhìn quần áo Lục Lệ Hành đang mặc, ánh mắt sáng ngời:


“Mang em theo đi!”


Lục Lệ Hành khom người để thay giày thể thao, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái, nỏi:


“Không phải em vừa mới tắm xong à? Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”


“Tắm rửa thì sao? Vừa đúng lúc lỗ chân lông giãn ra, em đi vận động để bài tiết mồ hôi, hơn nữa, anh từng nói muốn giúp em tập ra cơ bụng à?”


Cô vỗ vỗ cái bụng mềm mại của mình.


—— “Cảnh báo tử vong! Mời ngài giúp vợ ngài – Kỷ Khanh Khanh hoàn thành nhiệm vụ tập cơ bụng. Mỗi ngày tập thể hình một giờ, nhận giá trị sinh mệnh trị giá mười giờ.”


Lục Lệ Hành ngẩn người, ánh mắt lưu luyến bụng nhỏ của cô, sau đó nhìn cô, hỏi:


“Em chắc chắn em sẽ có nghị lực và kiên trì?”


“Đương nhiên!


Kỷ Khanh Khanh dõng dạc, thề son sắt:


“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không kéo chân anh. Chỉ cần có thể tập ra cơ bụng và đường nhân ngư, muốn em làm gì cũng được!”


Lục Lệ Hành nói tiếp:


“Nếu như em bỏ giở giữa chừng…”


“Không có khả năng! Nếu không là do anh không muốn mang em đi cùng!”


Nói như vậy rồi, Lục Lệ Hành gật đầu tin cô:


“Được rồi, nhớ kỹ những lời em nói, đi thay quần áo đi.”


Nghe được câu trả lời của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh vội vàng đi vài phòng, để lại một câu:


“Đợi em!”


Lục Lệ Hành đứng ở cửa đợi cô.


Khách sạn có hai phòng tập thể thao, một phòng là dành cho khách hàng bình thường, một phòng là dành cho khách VIP. Phòng tập thể thao VIP lúc này không một bóng người, bốn phía đều có máy quay.


Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay mình, xoa xoa một lúc, sau đó cúi người xuống, xoa xoa mắt cá chân, rồi lại xoay đầu. Đến khi cô làm nóng người xong rồi, thì Lục Lệ Hành đã chạy bộ trên máy chạy bộ.


Kỷ Khanh Khanh bước lên chiếc máy chạy bộ bên cạnh Lục Lệ Hành, mở mức chậm để đầu gối làm quen, mười phút sau mới bắt đầu chạy nhanh hơn.


Tuy rằng không hay vận động, nhưng chạy bộ như vậy thì Kỷ Khanh Khanh vẫn còn chịu được. Chạy được hơn nửa tiếng thì cô dừng lại, nhìn Lục Lệ Hành vẫn như không có việc gì, hơi thở đề đều, không nhanh không chậm.


Không giống như cô, cũng là chạy bộ mà cả người đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi ở một bên thở dốc.


Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua cô, sau đó xuống khỏi máy chạy bộ, kéo Kỷ Khanh Khanh đang ngồi bệt dưới đất lên.


“Đứng dậy đi, đừng ngồi xuống ngay như thế, thả lỏng một chút.”


“Đừng kéo em, em mệt sắp chết rồi, để em ngồi một chút thôi, sau đó lập tức đứng dậy.”




Kỷ Khanh Khanh lắc đầu, sau đó lại ngồi xuống.


Lục Lệ Hành bất đắc dĩ, mạnh mẽ ôm cô đứng dậy.


Hai chân của Kỷ Khanh Khanh mềm nhũn, chẳng có lực, đột nhiên đứng dậy khiến cô lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã ngac. May mắn là Lục Lệ Hành vững vàng đỡ được cô, toàn bộ phía sau lưng đều dán lên người Lục Lệ Hành. Cô giữ nguyên tư thế dựa vào lồng ngực của anh, ngẩng đầu nhìn anh, nói:


“Em mệt quá.”


“Đến phòng tập thể thao thì đừng nói mệt, nếu không mệt thì em tới đây làm gì?”


Lời này rất có lý.


Kỷ Khanh Khanh cảm giác mình tự chuốc lấy khổ cực rồi.


Lục Lệ Hành nửa kéo nửa ôm cô đi hai vòng trong phòng tập thể thao. Sau khi cảm thấy cơ bắp đỡ đau nhức hơn, hơi thở cũng đều hơn rồi thì Lục Lệ Hành mới buông cô ra.


Phòng tập thể thao có rất nhiều thiết bị, Kỷ Khanh Khanh nhìn xung quanh một vòng. Sau đó tự trách mình quá vô dụng, hơn phân nửa thiết bị cô đều không biết cách sử dụng. Nhưng mà cô quay người lại thì thấy Lục Lệ Hành ngựa quen đường cũ mà ngồi trên máy đẩy ngực, dễ dàng đẩy tạ về phía trước.


Khi cánh tay dùng sức, cơ bắp cách một lớp quần áo cũng xuất hiện. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, hơi thở ổn định có quy luật. Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng như vậy của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh cũng đi tới một cái máy đẩy ngực, hai tay dùng sức đẩy tạ về phía trước. Nhưng xấu hổ là, nó không hề động đậy.


Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành theo bản năng, thấy anh không chú ý đến mình thì cô hít sâu một hơi, cánh tay lại dùng sức đẩy tạ. Cơ mà cái tạ này lại tiếp tục không cho cô mặt mũi.


Lục Lệ Hành nhìn sang bên này, Kỷ Khanh Khanh mỉm cười, anh làm như không có gì, tiếp tục đẩy tạ.


Tại sao Lục Lệ Hành có thể đẩy nhẹ nhàng như vậy chứ? Còn cô thì như đẩy một ngọn núi, không hề nhúc nhích!


Hay là do sức cô yếu, nhưng cũng không đến nỗi không nhúc nhích gì chứ?


Kỷ Khanh Khanh khó chịu, cô phải đẩy được cái tạ này lên mới được!


Lục Lệ Hành nhìn một lát, thấy Kỷ Khanh Khanh nghẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng anh không thể giấu được ý cười nữa. Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Kỷ Khanh Khanh, mở chốt của máy tập ra, Kỷ Khanh Khanh đột nhiên đẩy được lên một chút.


Nỗ lực lâu như vậy cuối cùng cũng động đậy được một chút, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành.


“Chốt mở cũng không mở ra thì em đẩy kiểu gì?”


Niềm vui của Kỷ Khanh Khanh nhanh chóng bay màu, vẻ mặt mất mất của cô bị Lục Lệ Hành nhìn thấy không sót chút nào.


“Muốn tập cái gì?”


Kỷ Khanh Khanh nghĩ một chút rồi trả lời:


“Đường nhân ngư.”


“Đến đây.”


Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, đi theo Lục Lệ Hành tới thảm yoga.


“Nằm sấp xuống.”


Kỷ Khanh Khanh nằm lên thảm yoga.


“Nằm sấp, khuỷu tay và hai chân chống xuống đất, giữ nguyên một phút.”


Tuy rằng là động tác đơn giản, nhưng lại đòi hỏi phải kiên trì, như vậy chẳng phải là muốn mạng à? Ban đầu còn nhẹ nhàng, dần dần, cảm giác căng chặt càng ngày càng nặng, đặc biệt là ở bụng. Trên trán cô phủ một lớp mồ hôi mỏng, khuỷu tay chống xuống đất cũng bắt đầu run rẩy, khó mà chịu đựng được nữa.


Cô run rẩy hỏi:


“Một phút chưa anh?”


“Chưa đến.”


Kỷ Khanh Khanh run rẩy, liên tục lắc đầu:


“Không được không được, em không chịu được nữa.”


Vừa dứt lời, cô nằm luôn xuống thảm.


Lục Lệ Hành ngồi xổm xuống, nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ:



“Dáng người em rất đẹp rồi, không có thịt thừa. Nếu muốn luyện đường nhân ngư thì tập những động tác cơ bản là được. Kiên trì gập bụng cũng sẽ có hiệu quả. Đến phòng tập như này sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều, em có muốn thử một chút không?”


Kỷ Khanh Khanh lắc đầu.


“Vậy làm lại lần nữa, kiên trì trong một phút.”


Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, rồi nói:


“Lúc nãy anh vừa nói dáng người em rất đẹp, em cũng thấy như thế, cho nên em…”


“Mới một phút mà em đã từ bỏ?”


Kỷ Khanh Khanh có cảm giác mình bị cười nhạo, cô cắn răng sửa miệng:


“Cho nên em sẽ kiên trì!”


Nói xong thì làm lại động tác ban nãy.


Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành đang ngồi xổm bên cạnh mình, hỏi:


“Anh không vận động à? Không cần ngồi đây nhìn chằm chằm em đâu.”


“Không sao, em tiếp tục đi.”


Đây là muốn giám sát chứ gì?


Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nhìn tấm thảm yoga, mồ hôi trên đầu càng tích nhiều hơn, cô bỗng muốn khóc.


Thật ra dáng người co khá tốt, thật sự khá tốt. Một đôi chân dài thẳng, vòng eo thon nhỏ không thịt thừa, bụng nhỏ bằng phẳng, chẳng qua là không có cơ bụng mà thôi.


Cuộc đời con người đâu thể hoàn hảo được, tại sao cô lại cố chấp phải theo đuổi cái đường nhân ngư đấy làm gì chứ? Có tiếc nuối mới thấy vui vẻ à?


Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự cầu xin:


“Em….”


“Hết một phút rồi, nghỉ ngơi mười giây rồi tiếp tục một phút.”


Nói xong, Lục Lệ Hành bỏ lại thêm một câu:


“Yên tâm, nếu em muốn tập để có đường nhân ngư, anh sẽ thay em giám sát. Sau này không có thời gian đến phòng thể thao thì động tác đó cũng có thể làm ở nhà.”


Kỷ Khanh Khanh ngồi trên tấm thảm yoga, trái tim như tro tàn.


“Em không muốn tập nữa.”


Lục Lệ Hành híp hai mắt lại như muốn nói “em dám nói từ bỏ đi”, hỏi:


“Ừm?”


Kỷ Khanh khanh nhớ tới những lời mình nói trước đi tới phòng tập thể thao, rưng rưng sửa miệng:


“… Em nói là, em không muốn tập nguyên động tác chống đỡ này, có động tác khác không? Khuỷu tay của em bị đau rồi.”


“Thế thì gập bụng đi.”


Kỷ Khanh Khanh xoay người nằm xuống.


Thoải mái quá.


“Nhấc chân lên.”


Kỷ Khanh Khanh nhấc hai chân lên, Lục Lệ Hành đứng ở sau chân cô, giữ hai chân giúp cô.


“Làm ba mươi cái trước.”


Kỷ Khanh Khanh: “…”


Kỷ Khanh Khanh để tay ra sau gáy, bắt đầu gật bụng.



Ban đầu còn có lực, nhưng càng về sau, eo bụng như sắp bị thiêu cháy rồi, đã thế còn đau nữa. Kiên trì đến lần thứ hai mươi tám, cô nằm xuống, thở dốc, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Sao cô lại chọn đến phòng thể thao để chịu khổ thay vì ở nhà nằm giường ấm đệm êm và điểm tâm ngọt nhỉ?


Lục Lệ Hành nhíu mày, nói:


“Thể lực em kém như vậy sao?”


Kỷ Khanh Khanh buồn bã nói:


“Người thường xuyên không vận động như em có thể làm được như này là tốt lắm rồi.”


“Vậy thì về sau thường xuyên tập đi.”


Kỷ Khanh Khanh: “…”


“Tiếp tục.”


“Chồng ơi…”


Kỷ Khanh Khanh ngồi dậy, nhìn Lục Lệ Hành:


“Hôm nay ngày đầu tiên nên để em làm quen đi, vận động đến đây thôi. Lần sau chúng mình tăng thêm một chút, được không anh?”


“Vận động nhiều?”


Lục Lệ Hành đánh giá:


“Em thong thả đi tới phòng tập thể thao hết mười phút, chạy chậm mười phút, lại thong thả nghỉ ngơi mười phút, chống đỡ được hai phút, gập bụng được hai mươi tám cái….”


“Hai mười chín cái.” Kỷ Khanh Khanh sửa lời của anh.


“… Anh tính là ba mươi cái đi. Thời gian vận động của em không đủ một giờ vậy mà em cảm thấy là vận động nhiều à?”


Kỷ Khanh Khanh: “…”


Nghe có hơi ra vẻ nhỉ.


“Vậy anh lên kế hoạch cho em đi?”


Tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng.


“Duy trì động tác chống đỡ cơ thể ba hiệp, mỗi hiệp ba lần, mỗi lần một phút. Gập bụng một hiệp, mỗi lần ba mươi cái. Cuối cùng là chạy bộ ba mươi phút, có thể chứ?”


Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nói:


“Động tác chống đỡ cơ thể ba hiệp, mỗi hiệp ba lần là chín phút, em có thể…”


“Không thể.”


“Gập bụng một hiệp, mỗi hiệp ba lần, mỗi lần ba mươi cái, em có thể….


“Không thể.”


“… Được rồi, bắt đầu đi.”


Vẻ mặt Kỷ Khanh Khanh đau khổ nhận lệnh nằm sấp xuống, dưới ánh mắt giám sát của Lục Lệ Hành mà làm động tác như tra tấn cô chết đi sống lại.


“Em thật sự không kiên trì được!”


“Thêm mười giây.”


“… Chồng ơi, em không muốn tập…”


“Không phải muốn có đường nhân ngư à? Nghỉ ngơi mười giây… Tiếp tục.”


“Em… Chồng ơi, a a a…. Anh bỏ em ra đi…”


“Được rồi, nghỉ mười giây.”