Nữ Phụ Ngày Nào Cũng Muốn Ly Hôn Với Ta

Chương 3: Máu Chó




Trình Dĩ Tình kêu một tiếng ' ai ui ' ủy khuất nhìn Tề Văn Diệu.

Ở bên đây động tĩnh lớn thu hút rất nhiều người, Thời Y cũng nằm trong số đó, cô ấy hỏi: " Tiền bối, chị có sao không? "

" Anh Văn Diệu, em bị thương. " Trình Dĩ Tình phớt lờ cô, trong mắt chỉ nhìn Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu mặc kệ cô, ánh mắt rơi lên trên người Thời Y, hắn nắm cổ tay cô( Thời Y): " Đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em. "

Trình Dĩ Tình cũng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Tề Văn Diệu.

Cả ba đối mặt nhìn nhau.

Cảnh tưởng lập tức trở lên kì lạ.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Những nhân viên còn lại có mặt lúc này chỉ hận không thể chính mặt nhìn thấy một cảnh tưởng mà lẽ ra không nên nhìn thấy.

" Anh Văn Diệu, em đau. " Trình Dĩ Tình rơm rớm nước mắt, giọng nói mềm mại lại ủy khuất.

Tiên nữ đã rơi lệ đều nhịn khộng được mà thương tiếc.

Đáng tiếc! Tề Văn Diệu hắn không phải là con người!

Hắn thờ ơ buông tay Trình Dĩ Tình, bất kể trường hợp nào, lời nói của hắn đều lạnh lùng: " Bị thương thì đi khám bác sĩ. "

——Nghe xem, đây có phải con người không?

Tề Văn Diệu: "... "

Lần này hắn nhìn chằm chằm vào Trình Dĩ Tình, chắc chắn rằng miệng cô không cử động, cũng như không phát ra bất kì âm thanh nào.

Đây là chuyện gì?

" Thời Y, đi. "

Những lời này là đang nói Thời Y, nhưng ánh mắt thăm dò của Tề Văn Diệu vẫn rơi vào Trình Dĩ Tình.

" Không "

Trình Dĩ Tình có chút sốt ruột nhìn Cao đạo diễn: " Cao đạo diện, lâu như vậy rồi, đã đến lúc quay phim tiếp rồi! "

Cao đạo diễn thận trọng liếc nhìn Tề Văn Diệu rồi ho nhẹ một tiếng: " Chúng ta đưa cô đến bệnh viện trước đi! Không có việc gì phải vội vàng. "

" Tôi không sao, tôi có thể tiếp tục quay. Chúng ta không nên trì hoãn tiến đọ của mọi người vì chuyện vặt vãnh này được. "

Những lời của Trình Dĩ Tình rõ ràng là nhắm vào Thời Y.

" Tôi đưa Thời Y đi trước." Đôi mắt của Tề Văn Diệu sâu thẳm phức tạp, bỏ ngoài tai những lời nói của Trình Dĩ Tình, hắn kéo Thời Y theo muốn rời đi.

Trình Dĩ Tình không buông tha, bắt kịp ngăn cản Tề Văn Diệu: " Không phải, toàn bộ mọi người đều phải đợi một người sao? "

Thời Y vẻ mặt xấu hổ rút tay về: " Anh Tề, em xin lỗi, em phải làm việc. "

" Đạo diễn Cao, tiến độ quay phim của đoàn phim gấp đến như vậy sao?" Tề Văn Diệu mặt không chút cảm xúc, không ra cảm xúc.

Cao đạo diễn ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe miệng giật giật vài cái.

Ông không đủ khả năng đắc tội Tề Văn Diệu, cũng không thể đắc tội được với Trình Dĩ Tình có tài phiệt đứng sau.

Kẻ mạnh đánh nhau, tại sao ông lại là người chịu thiệt.

" Đây....."

Cao đạo diễn do dự, không dám tùy ý trả lời.

" Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau khi quay xong." Thời Y nói xong liền sải bước rời đi.

Chính chủ đã đưa ra quyết định, việc quay phim chỉ có thể tiếp tục.

" Anh Văn Diệu."

Trình Dĩ Tình kêu lên một tiếng.

Tề Văn Diệu phớt lờ cô, đi theo Thời Y đến địa điểm quay, nhưng hắn vẫn tập trung chú ý Trình Dĩ Tình.

——Giả vờ cái gì!

——Anh nghĩ tôi muốn bỏ qua cho anh sao?

——Bao giờ thì cái ngày bất hạnh này mới kết thúc!

Tề Văn Diệu dừng lại quay lại nhìn Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình lập tức nở một nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào gọi: " Anh Văn Diệu. "

Có thể nói là khá chó!

[ Ký chủ, cô có thể giời khỏi thế giới này sau khi hoàn thành nhiệm vụ. ]

——Khi nào nhiệm vụ chết tiệt của tôi mới hoàn thành? Diễn biến tình cảm của nam nữ chính chậm như vậy, tác giả còn làm được không?

[ Ký chủ, xin đừng xúc phạm tác giả. ]

——Tôi mắng!

Tề Văn Diệu nhìn Trình Dĩ Tình với ánh mắt ngày càng kỳ lạ.

Trình Dĩ Tình bị nhìn đến sởn cả tóc gáy nhưng nụ cười trên mặt vẫn luôn rạng rỡ.

——Anh có bị ốm không? Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?

Tề Văn Diệu thu hồi ánh mắt lại.

——Cẩu nam nhân, anh hẳn đã bị sắc đẹp của tôi làm cho mờ mắt rồi!

???

Tề Văn Diệu nắm chặt tay, cảm thấy muốn đánh ai đó.

Người phụ nữ này có phải là bị tâm thần phân liệt không?

Hay là hắn?

_____________

Miêu Nhỏ: mới đầu đọc bộ này tui muốn quay xe chạy gấp, chửi na9 tơi tả xong cuối cùng không biết vì sao cuốn vào bộ này đọc hoài không chán:>