Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại - Chương 85





Anh Mạc…

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Úc Noãn và Giang Mạc đồng thời quay lưng về phía sau.


Nhìn thấy Thảo Thanh đang đứng hiên ngang ở giữa nhà.


Tuy khá là bất ngờ vì sự xuất hiện của cô ta ở đây, nhưng Úc Noãn cũng chẳng làm hành động gì lỗ mãng cả.


Cô chỉ chép miệng một cái rồi quay sang nói nhỏ với Giang Mạc:

- Ôi trời, người phụ nữ của anh đến rồi kìa.


Thôi tôi đi về trước.

Dứt lời Úc Noãn liền nhanh chân đứng dậy, cố tình để lại không gian riêng cho họ “ân ân ái ái” với nhau.


Nhưng nào ngờ rằng, Giang Mạc bắt lấy cánh tay của cô, hắn đứng dậy theo và nói:

- Khoan hãy về, em lên phòng đợi anh chút đi.

Đáng lý như mọi khi thì cô chắc hẳn sẽ lắc đầu không muốn và sẽ đi về.


Nhưng không hiểu vì sao, có một sự thôi thúc gì đó và mách bảo rằng cô không được về.

Và thế là cô gật đầu đồng ý và đi về phòng của mình.


Khi đi lướt qua Thảo Thanh, ánh mắt của cả hai đều liếc về phía của nhau.


Úc Noãn cố tình gây khiêu khích nên nở nụ cười đầy đắc ý tới Thảo Thanh.

Tại phòng khách bây giờ chỉ còn mỗi Giang Mạc và Thảo Thanh.



Lúc này cô ta gỡ bỏ bộ mặt đầy kênh kiệu khi nãy đi, và thay vào đó là bộ mặt của sự yếu đuối, đầy đáng thương.

Cô ta chạy đến chỗ của hắn, buông túi xách xuống ghê sô pha, và sau đó hai tay của cô ta bám dính vào tay áo sơ mi của hắn.


Cô ta dùng giọng điệu mềm nhũng như muốn chảy nước và nói:

- Anh Mạc, chuyện này là sao vậy, sao anh và c-cô…Úc Noãn lại ở đây và thân mật đến thế…?

Giang Mạc nếu là mọi khi thì sẽ mềm lòng với bộ dạng yếu đuối này của cô ta.


Nhưng hôm nay hắn lại trở nên cứng rắn lạ thường.

Hắn đưa tay gạt bỏ đôi tay của Thảo Thanh xuống.


Mắt quay sang nhìn trực diện cô ta, âm thanh trầm trầm, chậm chạp nói:

- Chuyện của chúng ta chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi sao…? Thế nên việc anh ở với ai và làm gì không cần phải báo cáo lại với em.

Cô ta nghe lời của hắn nói, trong lòng dâng lên một sự thất vọng và không yên lòng.


Vẻ mặt đau buồn nhìn hắn, cô lắc đầu hoảng loạn không dám tin những gì mà hắn vừa nói, thế nên cả gan hỏi lại hắn:

- Ý của anh là gì đây.



Hắn vẫn tiếp tục dùng dáng vẻ bình thản, lần này hắn đi thẳng vào vấn đề chính và nói rõ cho Thảo Thanh hiểu:

- Người anh yêu từ trước cho tới nay chỉ có mỗi Úc Noãn.


Lúc ở bên em, chỉ vì anh nhìn thấy hình bóng của cô ấy ở trong em, nên là anh mới qua lại với em…

Hắn chưa nói xong, cô ta liền nổi điên lên, tay chân loạn xạ đánh vào người hắn.


Còn hắn thì vẫn đứng im mặc cho cô ta đánh.

Không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô ta liền đem vụ hắn và cô ta từng nhiều lần xảy ra “quan hệ” với nhau:

- Vậy còn việc anh ngủ với em… Tất cả chỉ là do ham muốn việc anh muốn ngủ với Úc Noãn thôi đúng không?

Không ngờ tới, Giang Mạc nghe xong liền cười phì ra.


Đây là lần đầu tiên Thảo Thanh chính mắt thấy hắn cười như thế, một nụ cười rất chân thực không chút dối tra hay ác ý gì cả.

Nhưng bây giờ gạt bỏ điều đó sang một bên, trong đầu cô ta lúc này nghĩ rằng hắn sẽ nhớ ra những đêm tuyệt vời của nhau, và nghĩ rằng hắn sẽ hối hận và về bên cạnh cô ta.

Nào ngờ những suy nghĩ đó đã bị đánh tan.


Bởi vì lời hắn sắp nói, không ngờ lại khiến tim của cô tan nát ra thành từng mảnh:

- Em nói không sai.


Đúng vậy, đều là do anh yêu Úc Noãn, ham muốn cô ấy nên mới ở bên em.


Nhưng mà có một điều em đã sai…

- Sai…? Sai chỗ nào…?

- Sai ở chỗ chính là anh chưa từng xảy ra một quan hệ nào với em.

“Chưa từng xảy ra quan hệ” với cô ta?

Nghe thấy lời nói đó cô ta thấy nực cười vô cùng.


Cái gì mà chưa từng chứ, rõ ràng là đã xảy rất nhiều là đằng khác.

Không để cô ta thắc mắc quá lâu, hắn lên tiếng nói tiếp:

- Những lần ở bên cạnh em, anh đều sử dụng một loại hương mê có thể gây ra hiện tượng ảo giác với con người.


Những điều mà con người luôn ao ước, ham muốn đều xuất hiện.



Khi ở với em, anh không hề động tay vào bất cứ cái gì cả, mỗi lần nhìn em nằm trêи giường, là anh lại nhớ tới Úc Noãn.


Ánh mắt, nụ cười, giọng nói của cô ấy cứ vang vọng trong tâm trí của anh.


Vì vậy… anh không bao giờ làm việc có lỗi với cô ấy.


Người phụ nữ của anh trêи đời này chỉ có mỗi cô ấy, Giang Úc Noãn.

Nói đến đây, Thảo Thanh dường như cảm thấy mọi thứ mà cô ta gầy dựng suốt lâu nay đều sụp đổ hoàn toàn.


Cái gì mà hương mê cơ chứ? Hắn đang trêu đùa, chọc tức cô à…?

Cô ta bây giờ không kiêng nể gì nữa, và đưa tay lên muốn đánh vào mặt hắn.


Nhưng rất nhanh hắn đã chụp lấy và nói:

- Việc anh lợi dụng em như thế là do anh sai, anh thật chẳng khác gì một tên cặn bã đúng không? Nếu như đánh anh có thể làm em hả giận thì hãy cứ đánh.


Nhưng em nên nhớ, đánh anh xong thì hai ta đã hoàn toàn kết thúc.


Vả lại chính em cũng sắp cưới Lý Thắng rồi đó, đừng có mà làm càn, vượt quá bổn phận của mình.

Hắn nhắc đến việc đám cưới, nó như một nhát dao đâm trúng tim đen của cô ta.


Cô ta giật mình rụt tay lại.

Không dám nhận thức lại mọi chuyện.


Phút chốc bản thân trở nên điên cuồng, cô ta vò rối đầu tóc của mình.


Vốn trước đó là một mái tóc vô cùng mượt mà, gọn gàng, bây giờ liền trở nên rối xù, có chút xấu xí.

Thật không nghĩ tới, người lạnh lùng, ít nói như hắn thế mà bây giờ lại nói rất là nhiều.


Chủ yếu cũng chỉ toàn là giải thích và chứng minh tình của hắn với Úc Noãn mà thôi.

Cô ta không dám tin, không dám nghe gì hết.


Cứ thế bản thân vội vàng cầm lấy túi xách của mình và chạy vội ra ngoài cửa.

…---------------------------…

Đúng lúc này Giang Ngọc Mỹ và Dalziel lại vừa về tới nhà.


Hôm nay hai bà cháu rảnh rỗi nên cùng dắt tay nhau đi mua sắm này nọ.


Nghe tin Úc Noãn có ghé qua nên hai bà cháu cố tình đi lâu hơn một chút, tạo không gian riêng cho Giang Mạc và Úc Noãn.

Nào ngờ đang vui vẻ, thì bất chợt Thảo Thanh chạy từ cửa nhà chạy vội ra ngoài.


Nhìn dáng vẻ rất là tức giận, điên cuồng của cô ta.

Giang Ngọc Mỹ thấy thế sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.


Lại nghĩ đến Úc Noãn, bà liền chạy vào xem tình hình.

Chạy vội tới phòng khách, bà cho người đưa nhóc Dalziel về phòng trước, còn mình thì đi tới chỗ của Giang Mạc.

Thấy hắn đang ngồi suy tư, trầm mặc ngồi trêи ghế.


Biết chắc vừa xảy ra chuyện không hay, bà liền muốn tiến tới.

Nhưng lúc này có một bàn tay khác nắm lấy cánh tay của bà.



Bà giật mình quay đầu về phía sau, nhìn thấy Úc Noãn.


Bà có chút sốt sắng, lo lắng về tình trạng của hai người.

Úc Noãn hiểu tâm trạng của bà, cô nhìn rồi cười mỉm, sau đó nhìn về phía Giang Mạc.


Bà hiểu ý nên cũng xoay người đi về phòng của mình.

Bây giờ để lại không gian riêng cho Giang Mạc và Úc Noãn.

Úc Noãn đi tới ngồi xuống cạnh hắn.


Hắn biết đó là cô, lưng cong và khuỷu tay chống lên đầu gối, còn bàn tay thì chống lên trán của mình.


Hắn vẫn giữ tư thế này, không hề ngước mắt lên nhìn cô, nhưng miệng lại lên tiếng hỏi:

- Em đã nghe thấy hết rồi sao…?

Úc Noãn bây giờ không còn nghĩ gì nhiều về quá khứ nữa.


Cô bây giờ chỉ nhìn vào dáng vẻ suy tư hiện tại của hắn.


Nghe thấy hắn hỏi, cô rất nhanh đã gật đầu và trả lời:

- Đúng vậy, tôi đã nghe thấy hết cả rồi.

Nói xong, cô nhẹ nhàng ngồi nhích người lại ngồi sát cạnh hắn.


Cô dang tay ôm hắn vào lòng.


Vòng tay của cô có chút nhỏ bé, còn cơ thể của hắn thì vốn đã to lớn lạ thường.


Nhìn hình ảnh của cả hai lúc này, không hiểu sao vừa có chút xúc động, lại vừa pha thêm một chút buồn cười.

Hắn nhận thấy vòng tay của cô, bản thân liền nhanh chóng ngẩng đầu dậy và dang tay ôm cô vào lòng.


Thế là cả hai người ôm chặt lấy nhau.


Cô dụi đầu vào ngực của hắn, âm thanh nhẹ nhàng, hiện lên sự vui vẻ nói:

- Cảm ơn chú, cảm ơn…

Hắn thì dụi cằm vào vào đỉnh đầu của cô.


Tay thì xoa xoa tấm lưng nhỏ bé của cô.


Hắn cũng lên tiếng nói, giọng điệu thể hiện rõ sự yêu thương, cưng chiều:

- Anh yêu em!.