Nước mưa cũng dần rơi xuống nhiều hơn, nhòe hết cả tầm mắt, hai người đã ướt như chuột lột, trên người không còn một chỗ nào khô ráo. Khó khăn nhất là gió lớn, quật từng cơn, làm bước chân của Tâm Khôi bị cản trở không ít, tốc độ suy giảm nghiêm trọng, đi một đoạn ngắn cũng mất mười lăm phút.
Thẩm Hạ Tri nằm trên lưng cô, nhìn bờ vai bé nhỏ của Tâm Khôi, hắn có thể rõ ràng cảm thấy từng cơn gió quật qua, muốn xô ngã hai người bọn họ, bước chân cô đã có những chệch choạng, nhưng cô vẫn kiên trì, không thả hắn xuống.
Hắn chợt cảm thấy, hình ảnh này cực quen thuộc, giống như hắn đã từng gặp ở đâu đó.
Ở đâu?
Hắn ghé đầu xuống, sát bên gáy cô: “Xin lỗi!”…Vì đã trở thành gánh nặng cho cậu.
“Cái gì cơ?” Mưa gió quá lớn, Tâm Khôi căn bản không nghe thấy gì, khi nói chuyện, cô gần như phải hét lên.
Phía trước loáng thoáng hiện ra chân núi, Tâm Khôi nhìn về phía đó, vui vẻ nói với Thẩm Hạ Tri:
“Đàn anh, anh nhìn thấy không, chỗ chân núi kia có một cái hang khá rộng, tôi đã vào đó xem thử, đủ cho chúng ta trú mưa. Vừa nãy tôi cũng đã tranh thủ lúc trời chưa mưa đi kiếm một ít cỏ và củi khô để vào trong đó.”
Hóa ra cậu ta vì đi kiếm củi và cỏ khô mới quay về trễ.
Thẩm Hạ Tri nghĩ, trong lòng lại thấy áy náy vì trước đó đã cho rằng cậu bỏ hắn lại.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 65! Ký chủ làm tốt lắm!]
Cuối cùng cũng đưa được Thẩm Hạ Tri vào trong hang, Tâm Khôi gần như cũng đã kiệt sức, cô đặt hắn nằm xuống một nơi bằng phẳng, sau đó ngồi xuống tựa lưng vào vách đá thở dốc.
Cả hai người đều ướt đến không thành bộ dáng, quần áo dính sát vào cơ thể.
Tâm Khôi ngồi nghỉ một lát, lại đứng dậy, đi nhóm lửa. Nếu còn không nhóm lửa, cô sợ chút nữa hai người bọn họ sẽ chết vì lạnh mất.
Đống lửa bập bùng cháy lên, cô đi đến chỗ Thẩm Hạ Tri, giơ tay định cởi áo hắn.
Thẩm Hạ Tri hoảng hốt ngăn lại: “Cậu định làm gì?”
“Anh nghĩ tôi định làm gì? Đương nhiên là cởi quần áo anh ra.” Tâm Khôi gạt tay hắn, hung hăng lột áo hắn ra.
“Này,…cậu cậu…” Thẩm Hạ Tri hoảng sợ thật sự.
Tâm Khôi đã xoay người đi đến bên dưới, tụt quần của hắn.
Trên người Thẩm Hạ Tri lúc này chỉ còn lại chiếc quần lót che lấp bộ phận quan trọng nhất.
Trong lúc Thẩm Hạ Tri rên rỉ vì đau do vừa xoay sở người, Tâm Khôi đã đem quần áo hắn treo lên một cây gậy, đặt gần đống lửa.
Thẩm Hạ Tri liếc mắt nhìn qua: “Cậu…cậu cởi quần áo tôi ra để hong khô?”
“Chứ anh nghĩ tôi cởi ra để làm gì?” Tâm Khôi quay đầu lại hỏi hắn.
Thẩm Hạ Tri đỏ mặt lên, hắn tưởng tên này định…lợi dụng lúc hắn đang yếu ớt…cường thủ hào đoạt.
Hắn xấu hổ quay mặt đi.
Ai bảo tên kia suốt ngày trêu chọc hắn mấy chuyện này, khiến hắn dễ hiểu nhầm.
Tâm Khôi thấy thế lại châm chọc: “Không phải chứ, đàn anh, anh nghĩ tôi định làm gì anh sao?” Cô đứng dậy, đi đến gần hắn, ngắm nhìn cơ thể hắn từ trên xuống dưới:
“Ừm, đàn anh, cơ thể anh, trông cũng được đó, anh đã nghĩ như vậy, hay là tôi cũng thử một chút…?”
“Cậu….!” Thẩm Hạ Tri lúc này đã biết là Tâm Khôi cố tình trêu chọc hắn, cũng có chút tức giận, hơi cong người lên, lại va chạm vào vết thương, khiến đau đớn đánh úp đến.
“Tôi đùa anh thôi! Yên tâm đi, tôi không phải gay.” Tâm Khôi ngồi xuống, lấy cỏ khô đắp lên trên người hắn một tầng thật dày để giữ ấm.
Thẩm Hạ Tri đen mặt, nói lại, “Chẳng phải trước đó, cậu tuyên bố trên livestream rằng khi cậu yêu ai sẽ không để ý người ta là nam hay nữ sao?”
Tâm Khôi nhìn hắn, đột nhiên giơ tay vuốt nhẹ má hắn một cái: “Hình như đúng là vậy nhỉ? Đàn anh nói vậy, lại khiến tôi suy nghĩ, tôi giống như cũng có hơi thích đàn anh…”
“Mẹ kiếp! Biến!” Thẩm Hạ Tri tức giận, tên Tâm Khôi này thật biết cách chọc tức hắn.