Sau hơn hai tháng, Nguyên Triều lại đối mặt với một vấn đề mới. Hắn đã tiêu sạch số tiền ít ỏi còn sót lại trong nhà. Bây giờ hắn phải làm gì để có thể kiếm tiền nuôi gia đình đây? Còn cả tiền thuốc cho ba hắn nữa!
“Tâm Tâm, anh định hái rau ở vườn đi bán, em thấy có được không?”
Nguyên Triều sau khi suy nghĩ hết mấy ngày trời, cảm thấy hắn không có vốn, không có tài sản, thứ duy nhất mà hắn có là vườn rau này, liền quay ra hỏi ý kiến Tâm Tâm. Gần đây hắn có thói quen làm việc gì cũng hỏi ý kiến của cô.
“Nếu là anh làm, em tin sẽ thành công.” Tâm Tâm không có chút chần chờ nào, gật đầu đồng tình.
“Tại sao?” Nguyên Triều ngạc nhiên hỏi, sao cô lại tin tưởng hắn đến vậy? Đến chính hắn còn không tin tưởng bản thân mình có thể làm được.
Nghe hắn hỏi, Tâm Tâm cười, đôi mắt nhìn hắn tràn đầy tin tưởng nói:
“Nguyên Triều, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ. Anh lúc nào cũng rất ưu tú, lúc nào cũng giỏi giang, làm gì cũng luôn cố gắng gấp đôi, gấp ba người khác. Bởi vậy, dù anh làm gì, em cũng luôn tin anh sẽ thành công. Cũng giống như việc cuốc đất trồng rau vậy, anh dù đôi tay sưng vù cũng không hề nghỉ ngơi một ngày, em thật sự rất khâm phục.”
Cô ngừng lại một chút, như nhớ ra điều gì, xấu hổ nói: “Anh không biết đâu, lúc em mới trồng rau, làm một ngày nghỉ ba ngày đó. Hi hi!”
Nguyên Triều nghe cô nói vậy, lại nhìn sự tin tưởng trong đôi mắt cô, trong lòng không khỏi rung động. Sau khi công ty phá sản, hắn thực sự đã chịu đả kích rất lớn, gần như mất hết tự tin.
Trước kia, hắn đi học vẫn luôn nằm trong top đầu của trường, nhà giàu, học giỏi, ngoại hình lại ưa nhìn, là loại hình nam thần cực kỳ được các nữ sinh yêu thích. Sau khi tốt nghiệp, hắn một đường phát triển công ty của gia đình rất thành công, nói chung từ nhỏ cho đến mấy tháng trước bị Trí Nhân tấn công, hắn chưa từng phải cảm nhận sự thất bại. Vậy nên, có thể hiểu, hắn đã chịu đả kích bao lớn sau khi công ty nhà hắn bị phá sản. Nếu hơn hai tháng vừa qua không có Tâm Tâm luôn ở bên động viên, hỗ trợ, hắn cũng không biết chính mình có thể vượt qua được hay không.
Bây giờ, nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Nguyên Triều liền cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết:
“Được, vậy anh sẽ thử bán rau.” Khựng lại một chút, hắn cẩn thận dò hỏi: “Tâm Tâm, ngày mai em cùng đi bán với anh được không?”
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn đi bán rau, trong lòng có hơi chút lo lắng, nếu có Tâm Tâm đi cùng, hắn sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Vâng, anh đợi em chút, em đi hỏi cô Lý hàng xóm, xem cô ấy bình thường thuê địa điểm bán đồ ở chợ như nào. Với cả rau trong vườn nhà anh chỉ có mấy loại rau thơm là thu hoạch được, hái thêm mấy loại rau trong vườn nhà em đi.”
Tâm Tâm đi hỏi xong rất nhanh liền trở về, cô Lý rất nhiệt tình, còn hẹn sáng mai dẫn hai người đi cùng.
Tiếp đến là chuẩn bị đồ để mai đi bán, hai người phân công nhau làm việc, người hái rau, người bó rau, mẹ Nguyễn ở một bên giúp xếp rau vào sọt, làm cả một ngày, cuối cùng đến 6 giờ tối cũng xong. Hai người đều mệt bơ phờ, nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ, tràn đầy hy vọng. Mẹ Nguyên đã nấu xong cơm tối, hai người rửa tay xong liền vào ăn. Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm đơn sơ, vui vui vẻ vẻ trò chuyện.
Lại một buổi tối nữa trôi qua trong náo nhiệt và đầy hy vọng.
Hôm sau, 4 giờ sáng Tâm Tâm và Nguyên Triều đã thức dậy để dọn đồ, đi theo cô Lý ra chợ. Trả tiền thuê chỗ ngồi xong, hai người liền bày rau ra bán.
Thế nhưng, ngồi suốt một tiếng, cũng chẳng có người hỏi mua. Trái tim của hai người đều không khỏi trầm xuống.
Khuôn mặt Nguyên Triều lộ rõ vẻ thất vọng. Nếu không có thừa kế gia sản, hắn đúng là chẳng làm nên tích sự gì. Hắn phát hiện ra, từ trước đến nay hắn luôn nhìn mọi việc thật ngây thơ, thật đơn giản, luôn tự cho rằng mình rất tài giỏi, mình biết rất nhiều, mình thông minh hơn người khác. Chẳng qua là bởi vì ông bà, cha mẹ đã trải sẵn con đường cho hắn mà thôi. Khi con đường kia bị phá hủy, hắn liền bị hiện thực tát cho không ngẩng mặt lên được.
Tâm Tâm thấy hắn như vậy, khẽ huých tay vào bên cạnh người hắn một chút, nói:
“Phấn chấn lên!”
Nguyên Triều quay qua nhìn Tâm Tâm, khuôn mặt lộ rõ sự nản lòng thoái chí, “Tâm Tâm, có lẽ việc bán rau này đã thất bại rồi.”
Tâm Tâm nhìn hắn, đôi môi hơi mím lại, sau đó lại mở ra, “Nguyên Triều, Hoa An vẫn đang đợi anh, đừng nản lòng. Nếu anh nản lòng, vậy cô ấy biết trông cậy vào ai?”
Nghe đến cái tên Hoa An, khuôn mặt Nguyên Triều hơi hơi biến đổi. Đúng vậy, nếu hắn bỏ cuộc, Hoa An biết trông cậy vào ai?
Tâm Tâm lại nói tiếp:
“Anh Nguyên Triều, trên thực tế anh đã từng làm được nhiều việc còn khó khăn hơn nhiều. Anh có nhớ năm cấp 3, tỉnh C bị lũ lụt, hỏng hết một loạt nhà. Chính anh đã đứng ra đi vận động quỹ xây nhà cho người dân tỉnh C. Thời gian đó anh phải gõ cửa từng nhà để vận động, còn đã từng bị hiểu lầm là lừa đảo, bị xua đuổi, nhưng anh không hề nản chí, vẫn kiên trì vận động hết một tháng trời cuối cùng cũng đủ số tiền xây nhà cho người dân. Hay như năm học đại học, trường không có hội sinh viên tình nguyện, chính anh đã đứng ra xin trường cho thành lập, sau đó tuyển từng thành viên, xây dựng hội từ những ngày đầu tiên chưa có gì đến sau này lúc anh ra trường đã có hơn 1.000 hội viên, thực hiện được hơn 100 dự án vì cộng đồng.”