Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Tập

Chương 40: Chương 40






Cuối con đường nhỏ vậy mà lại là một vách đá dựng đứng, bởi vì treo lơ lửng trên vách núi mà tầm mắt rộng rãi, phóng mắt nhìn lại gần như không có vật che chắn.



Nhìn lên trên là bầu trời mênh mông bị nhuộm màu đen, ánh sao lúc ẩn lúc hiện như lửa đom đóm, toàn bộ rơi xuống đáy mắt người xem, tiếp tục nhìn xuống là ảnh ngược của ngọn đèn dầu ở mọi nhà thoáng như sao trời, cả thành phố đều biến thành một bức tranh có màu sắc sặc sỡ, bất kể là bầu trời hay là dưới đất đều giống như có thể với tay tới.“Lúc tớ còn nhỏ thường xuyên cùng mẹ tớ tới nơi này, đây là bảo tàng mà bà ấy phát hiện, khi tâm trạng không tốt, tớ cũng sẽ một mình đến đây để giải sầu.” Hứa Sí ngẩng đầu lên không nhìn vào ánh mắt cô, siết chặt nắm đấm buông lỏng rồi lại nắm lại: “Tớ… muốn chia sẻ nó cho cậu.”Ngoại trừ nơi này, anh cũng không có bất ngờ nào khác có thể tặng cho cô không có sở trường gì, thứ duy nhất khiến cho người khác hâm mộ chỉ có thân phận “người thừa kế của nhà họ Hứa” này, nhưng đó cũng không phải là của anh, mà là giang sơn của người bố bạc tình kia của anh gầy duy nhất anh có được chỉ có một mảnh trời đất nhỏ không ai biết này, nơi cất giữ những hồi ức từ nhỏ đến lớn hoặc vui hoặc buồn, đây là với tư cách là Hứa Sí, với tư cách là một cá thể độc lập có khả năng dành cho cô tất cả, một căn cứ bí mật, còn có một vùng bầu trời sao yên tĩnh.“Cảm ơn cậu, tớ thật sự vô cùng, vô cùng vui vẻ.” Giọng nói của Ôn Du khẽ run, vui thích từ khoé miệng giơ lên tràn ra, đến con ngươi trong trẻo cũng chứa đầy ý cười: “Vừa nghĩ như thế, quà của tớ dường như có chút không đáng kể, sau khi cậu mở ra cũng đừng có chê cười nhé.”Trái tim vốn dĩ thấp thỏm không yên của Hứa Sí bởi vì nụ cười của cô mà lẳng lặng chìm xuống.





Anh nghĩ, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cho cô ở bên cạnh mình, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ —— Hứa Sí không có gì trong tay của hiện tại, chẳng qua là một thiếu niên bất lương có thể nhìn thấy ở đầu đường cuối ngõ, mà Ôn Du xứng đáng với người tốt phải trở nên ưu tú hơn nữa, đạt đến trình độ đủ để sánh bước cùng cô, đến lúc đó, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cô, cô gái yêu mến của anh.“Hôm nay cậu cầu nguyện chưa?” Ôn Du nhẹ nhàng mở lời, thấy Hứa Sí lắc đầu, cô cười chớp chớp mắt, lấy điện thoại từ trong túi áo ra: “Thử ước một điều đi, coi như là ước nguyện của năm sau.”Cô nói xong mở đèn pin cầm tay trong điện thoại, ánh đèn màu vàng nghệ trong nháy mắt tràn đầy cả vách đá dựng đứng: “Cậu cứ coi ánh sáng này trở thành ngọn nến, sau khi cầu nguyện xong nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó tớ sẽ đồng thời tắt ngọn đèn đi là được rồi.”Ôn Du dường như luôn có một số ý tưởng kỳ lạ cổ quái, nghe thì ngây thơ nhưng lại thú vị.



Hứa Sí không từ chối, đôi mắt rũ xuống cầu nguyện nguyện vọng đầu tiên từ sau khi mẹ anh qua anh mở mắt ra, vừa lúc cùng cô gái bên cạnh bốn mắt nhìn nhau.



Nụ cười của cô không hề có chút tạp chất nào, giống như mặt hồ trong suốt phản chiếu ánh trăng, từng gợn sóng đều đánh vào trong lòng của Hứa ánh sao và ánh trăng, dưới màn trời và ánh nến, giọng nói của Ôn Du nhẹ nhàng mà vang vọng bên tai rõ ràng như đập vào đá vậy.“3, 2, 1,…"“Hứa Sí, sinh nhật vui vẻ!”Lúc Hứa Sí đưa Ôn Du về nhà đã gần mười khi rời khỏi vách đá dựng đứng, anh như làm ảo thuật từ phía sau tảng đá lớn lấy ra một hộp quà thật lớn đưa cho cô, cũng dặn dò cô sau khi về nhà rồi mở khi bọn họ vội vàng tạm biệt, Ôn Du liền cởi áo khoác xuống đi vào tiểu khu.




Cô nhìn hộp phấn thiếu nữ một lời khó nói hết cùng gấm vóc của đường viền hoa phía trên, trước khi đi không quên cười anh: “Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của cậu, không nghĩ tới tớ lại nhận được quà từ trong tay nhân vật chính.



Bao bì của cậu thật là đáng yêu, cảm ơn.”Hứa Sí ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm mắng Sầm Dương đưa ra chủ ý thối tha.






Tên nhóc đó thề thốt mà nói với anh, không có cô gái nào không thích lễ vật trái tim thiếu nữ màu hồng phấn, dẫn đến việc anh không chỉ phải căng da đầu đi mua mấy cái ren dải lụa này trong ánh mắt có ý sâu xa khác của nữ nhân viên đứng quầy, lúc này lại còn bị cô chê Du bước chân rời đi nhẹ nhàng, anh mím môi đưa mắt nhìn bóng lưng cô dần dần bị bóng tối chiếm lấy, áo khoác trong tay loáng thoáng tản ra mùi thơm từ mái tóc của cô đêm thật là lạnh, nhưng cô không quay đầu lại..