Một cửa hàng bánh khá lớn, trong truyện cô cũng có viết sơ sơ qua chỉ là một hai cảnh nền cho truyện có thêm tình tiết, vì cô nữ phụ này cũng một vài lần ghé mua bánh đem tặng cho ông bà Hàn, rồi nói dối trắng trợn là tự tay làm. Phan An chỉ biết thở dài, sau đó hút một hơi thật sâu bắt đầu công cuộc cải tạo cho bản thân mình.
Bản thân cô là người trầm tính, cô thích cuộc sống giản dị, yên bình không bon chen, xô bồ nhưng lại xuyên vào ngay cái nhân vật nữ phụ do cô tạo ra này thích ồn áo, náo nhiệt chuyện gì cũng dám làm kể cả chơi chắc cấm, ôi thôi nghĩ đến đây đầu cô lại kêu ong ong... Thôi thì đành từ từ mà cải tà quy chánh thôi, nếu không chết lúc nào không hay dưới tay tên chồng ác ma, mặc dù từ lúc xuyên đến đây tới giờ vẫn chưa gặp mặt hắn. Cô làm xong mọi thủ tục rồi cùng Yến Nhi đi tìm cái gì để bỏ bụng, nhìn con bạn thân từ khi tỉnh lại đến giờ cứ như một người khác làm Yến Nhi không khỏi lo lắng, cô nói:
- Phan An, cậu chắc cậu "ok" đúng không? Có cần tôi đến chỗ bác sĩ nhờ kiểm tra kỹ lại không?
Phan An chỉ biết lắc đầu cười khổ, cô vừa cười vừa nói:
- Yến Nhi ơi là Yến Nhi, cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt đó nữa, giờ cậu thấy tôi hiện tại tốt hơn hay trước kia tốt hơn, với tôi hiện tại muốn trải qua một cuộc sống yên bình một chút.
- Hiện tại vẫn tốt hơn chứ, nhưng có điều hơi không quen một chút.
Phan An gật đầu, rồi bước vào bên trong trung tâm thương mại, mấy nhân viên ở đây họ rất thân thiện, phục vụ nhiệt tình chu đáo, bởi vì bên cạnh cô là Yến Nhi tiểu thư con gái út của tập đoàn PT, một trong những tập đoàn xăng dầu nhất nhì cả nước, từ nhỏ bọn họ đã là một cặp, Phan An cá tính mạnh mẽ nên luôn luôn bảo bọc che chở cho cô bạn Yến Nhi rụt rè nhút nhát, ngại đám đông. Mặc dù là nữ phụ phản diện Phan An có thể ác với cả thế giới, nhưng ngoại trừ dú Tam và Yến Nhi là 2 người đối đãi với cô bằng cả tấm lòng nên cô cũng dùng cả ruột gan mà đối với họ.
Phan An chọn quần áo chủ yếu là quần grean, áo thun hoặc áo sơ mi đơn giản chủ yếu để cô thoải mái hoạt động khi học làm bánh, Yến Nhi giờ cũng bắt đầu quen dần với cô bạn này nên không còn ý kiến nữa.
Cả một buổi chiều cả hai cô nàng hoanh tạc hết mấy cái trung tâm thương mại ở dãy phố này, Yến Nhi đưa Phan An đến cổng biệt thự căn dặn kỹ càng còn hơn dú Tam:
- Gặp Tuấn Kiệt thì tốt nhất nên tránh đi vì chuyện thuốc lắc có lẽ cậu đã làm ảnh hưởng rất nhiều đến hắn! vừa ứng phó với chính quyền vừa ứng phó với báo chí và đặc biệt là danh tiếng của gia tộc Hàn rất khó xơi..... nhớ uống thuốc đúng giờ, sáng mai tôi sẽ cho tài xế đến đón cậu đi học làm bánh luôn!
Phan An gật đầu như gà mổ thóc rồi lê từng bước chân vào ngôi biệt thự hoa lệ trước mặt, dọc đường đi mấy người giúp việc và vệ sĩ gặp cô đều cúi đầu chào, dú Tam gặp cô đi vào đã chạy đến giúp cô cởi áo khoác ngoài, Phan An vừa cười vừa nói:
- Con tự làm được!
Cô chỉ nói như thế mà toàn thể mấy người đứng gần đó đều há hốc mồm như không tin vào tai mình, thiếu phu nhân hôm nay uống nhầm thuốc hay sao, đi đứng nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, cũng không ồn ào chửi bới mắng mỏ kẻ ăn người ở trong nhà,... cô vừa đi vào phòng vừa nói với dú Tam:
- Dú dọn đồ con xuống phòng cuối hành lang, con lười lên cầu thang lắm, giờ con đi tắm dú bảo phòng bếp nấu tô mì cay cho con là được rồi. À, 1 ly nước ép lựu.
Cô xoay người đi thẳng đến phòng cuối hành lang, phòng này yên tĩnh, mở cửa sổ ra là có thể ngắm cả một vừa hoa cẩm tú cầu rồi, cái phòng này là nữ chính sẽ ở khi dọn đến đây! Xin lỗi nhé, tôi là tác giả nên khi xuyên vào thì hãy cho tôi tận hưởng trước nhé!