Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly

Chương 7




Một căn phòng được trang trí rất tỉ mỉ, tấm hình cưới của cô và Tuấn Kiệt được treo giữa căn phòng, theo như lời của chú Bảo thì căn phòng này giành cho vợ chồng cô lúc mới cưới, nhưng Tuấn Kiệt muốn cô được thoải mái nên quyết định dọn đến biệt thự trên đồi hiện tại họ đang ở. Phan An cười khinh, cô nói thầm chẳng phải ý hắn là mạnh ai nấy sống nên mới dọn ra ngoài, đa phần Phan An sống một mình ở biệt thự, Tuấn Kiệt 5, 10 ngày mới về một lần để chụp hình gửi cho ông bà Hàn gia! Nên mỗi lần muốn gây chú ý cho Tuấn Kiệt, Phan An lại có những hành động quá khích hơn bình thường, khi thì trang điểm lòe lẹc hay ăn mặc táo bạo, hoặc cặp kè chơi bời với những mấy thành phần bất hảo.... mà cô không biết rằng cô càng làm như vậy thì Tuấn Kiệt càng không nhìn đến mình, hắn là một người thời gian chỉ giành cho công việc, khi rảnh rổi sẽ về thăm ông bà cụ Hàn gia, còn đàn bà đối với hắn chỉ là một công cụ trút bỏ dục vọng của thể xác nói đúng hơn là làm ấm giường! Việc cưới Phan An chỉ để làm vui lòng ông bà Hàn gia ở nhà mà thôi, hắn tuyệt nhiên không ghét mà cũng chẳng thích cô! Phan An được xem như bức bình phong hoàn hảo cho anh ta.

Vừa bước ra từ phòng tắm, Phan An chợt giật nảy lên khi thấy Tuấn Kiệt đang ngồi trên giường mà đọc sách, đầu cô chợt nảy số, cô đi thẳng đến giường lấy gối và lấy trong tủ ra tấm chân nhỏ đi thẳng đến sofa đặt cạnh cửa sổ mà nằm xuống!

Nhìn một loạt hành động của Phan An, Tuấn Kiệt cũng chẳng hỏi hay thắc mắc gì cả, anh kẹp quyển sách lại đặt sang một bên, sau đó tắt đèn chuẩn bị ngủ thì anh lên tiếng:

- Cô học làm bánh khi nào?

Trong bóng tối mờ mờ, Phan An nở nhẹ nụ cười, nói:

- Khá lâu! Có vấn đề gì không?

- Vậy là lúc chiều cô đi học?

- Uh, mẻ bánh đầu tiên tôi nướng đem về cho ông bà cụ nếm thử, nếu ổn tôi định sẽ mở một tiệm bánh nhỏ!

Im lặng một lúc, Tuấn Kiệt lại lên tiếng:

- Cô cần tiền?

Anh nghe tiếng cô cười khúc khích, lạ là hôm nay anh có thể nói nhiều với cô như vậy, mà tiếng cười của cô nghe cũng vui tai hơn, tiếng cô nhỏ dần trong màn đêm:

- Ai mà không cần tiền, nhưng tôi vẫn thích tiền do chính tay tôi làm ra xài vẫn tự tin hơn!

- Cần gì thì nói với tôi một tiếng!

Trong không gian yên lặng, tiếng hít thở đều đều của cô truyền đến tai anh, Tuấn Kiệt bất giác nâng khóe môi, không nghĩ có lúc cô cũng dễ chịu như vậy!

Trong màn đêm yên ắng tiếng khóc nức nở của ai kia, lúc nhỏ lúc lớn, đánh thức Tuấn Kiệt, anh chầm chậm đi đến bên ghế sofa, mồ hôi thấm ướt cả gương mặt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má! gương mặt bầu bình lúc này đã đỏ bừng, giọng thêu thào, nức nở anh cố nghe xem cô đang nói gì:

- Không,.... cô buông tôi ra.... không.... anh ta không yêu cô.... á...á... thả tôi ra.... á.... cứu... có ai không... cứu tôi!...tôi phải về nhà.... thả tôi ra.... á.... thả tôi ra... huuuu thả ra.... anh ta không yêu cô... thả tôi ra...

Tuấn Kiệt thấy cô ngày càng khóc lớn hơn, anh nhẹ lay cô dậy:

- An An, cô ổn chứ! An An... tỉnh dậy.... An An!.... An An.... dậy... thức dậy!

Phan An từ trong mơ hồ nghe tiếng ai đó đang gọi mình trong bóng đêm âm u, gương mặt máu me, ghê rợn vẫn còn hiện hữu trước mặt cô, đến khi nhìn thấy được bóng một người đàn ông mờ ảo đang vẫy tay gọi tên cô, Phan An lúc này như vớ được cộng rơm cứu mạng cô nhào vào lòng Tuấn Kiệt, khóc thật lớn bao nhiêu sợ hãi đều trút ra hết, thân hình nhỏ nhắn đang run lên trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc thảm thương như vậy! Giọng anh dịu hẳn:

- Không sợ nữa, chỉ là mơ thôi! Có tôi ở đây rồi! Đừng sợ nữa!

Dần dần Phan An như tìm lại được sự an ủi, cô lại tiếp tục chiềm vào giấc ngủ, hai má đỏ ửng, nước mắt vẫn còn vươn trên mi mắt nhìn cô lúc này như chú mèo nhỏ đang bị thương nằm co ro trong lòng anh, Tuấn Kiệt đành ôm cô đi đến bên giường mà đặt cô nằm xuống, nhìn đồng hồ 2h sáng, anh bất đắc dĩ kéo chăn đắp lên cho cô mèo nhỏ đang ở trong lòng anh! Anh cũng dần chiềm vào giấc ngủ.