Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 87






_" Thôi,huynh đưa muội đến đây là được rồi..."
Hạ Vũ vỗ tay lên vai Lăng Vân,cười cười đầy tự tin. Hôm qua đi tới đây một lần,hôm nay lại không sẽ ngờ nghệch như trước,cũng một phần có lẽ bởi Mễ Ty bên cạnh,hoặc là do bản thân xác định rồi chính xác việc mình sẽ làm,cần làm và phải làm. Nó chỉ là chút thay đổi về nhận thức,nhưng lại khiến suy nghĩ của bản thân nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lăng Vân không nói gì,nhìn Hạ Vũ một lúc thật lâu,đôi mắt nhìn sâu vào Hạ Vũ,sau đó bất chợt xoa đầu nàng,
_" Cố lên" sau đó,không đợi nàng nói gì đã quay lưng bước đi

Lúc này trong hang động,chỉ còn lại duy nhất một mình Hạ Vũ. Nàng đứng đó,thu vào tầm mắt tất cả cảnh vật,hít một hơi thật sâu,chuẩn bị bước chân trần tiến về phía chiếc giường bạch ngọc băng vạn năm. Bất chợt,tiếng của Mễ Ty vang lên
_" Vũ tỷ,tỷ không quên cái gì chứ?"
Hạ Vũ mở bừng mắt,nhìn Mễ Ty trên ngực áo
_" Còn việc gì nữa chứ,không phải Vân ca hắn chuẩn bị hết mọi thứ rồi sao ?"
_" không phải vậy,ngoại vật tốt lắm rồi,nguyên nhân là ở bản thân của tỷ"
_" Bản thân ta ?" Hạ Vũ nhìn lại bản thân một lượt. Không đúng,tất cả đều tươm tất cả
_" Đúng vậy,lát nữa thế nào cũng là một quá trình bòn rút linh khí,như thế dung mạo này của tỷ thì sao,không phải được duy trì bởi đan dược sao. Muội nghĩ tỷ nên đem nó bài trừ ra thôi,tránh cho gặp điều không đáng"
Hạ Vũ nghe vậy cũng gật đầu,chuyện lần này không phải đùa bỡn mà vô cùng nguy hiểm gian nan,cơ hội duy nhất trong đời. Bản thân nàng không thể để một chút nào ngoài ý,không sợ nhất vạn,chỉ sợ vạn nhất,cái này nàng hiểu. Hơn nữa ở đây cũng không có ai,bên ngoài lại có Vân ca,cũng không sợ ai phát hiện.
Vì vậy,Hạ Vũ trầm hơi,đem linh khí dồn vào trong đan điền,len lỏi tìm kiếm tâm khí của Địch Nhan đan,đây cũng là cái tinh hoa khác làm,làm cho dù có là thủ thần kì đi chăng nữa cũng không nhìn ra đích thực dung nhan. Tìm kiếm một vòng cuối cùng cũng thấy một nhúm khí đen. Hạ Vũ dồn linh lực,đem nó túm ra ngoài

Chùm khí vừa đi ra khỏi cơ thể,làn da xám màu của Hạ Vũ ngay lập tức trở nên sáng bóng lạ thường. Làn da bạch ngọc óng ánh như hòa vào cùng với băng tuyết xung quanh . Đôi môi khô thường thấy trở nén ướt át,đỏ hồng kì lạ. Chiếc mũi cao thẳng,nhỏ nhắn đáng yêu. Duy nhất còn giữ lại chính là đôi mắt phượng sắc nét kia. Hạ Vũ sờ sờ làn da,lại sờ gương mặt,tự "bản thân" thấy ghen tị với bản thân mình.
_" Tỷ thật đẹp" Mễ Ty bên cạnh ca ngợi
Hạ Vũ nghe thế chỉ cười. Bàn chân trần trắng hồng gót sen đạp lên trên băng tuyết,truyền tới cảm giác con người kia như ẩn như hiện,như thực như mơ.
Hạ Vũ sải những bước chân dài,đầy tự tin,tiến về phía chiếc giường băng. Nhưng khi yên vị trên đó,nàng mới hiểu được,bản thân đánh giá mình quá cao rồi. Như lúc này đây,rõ ràng linh khí chưa hề bòn rút,vậy mà cái lạnh như cắt da cắt thịt từ bên dưới vẫn thẳng tắp truyền lên. Trái ngược với nó,bên trên năm lỗ sáng nhỏ được gia tốc bởi pháp trận ngũ hành,làm nó chiếu lên cơ thể ở đâu tựa như bị lửa thiêu qua đến đó. Màng linh khí bản thân Hạ Vũ tạo ra tựa như không hề có tác dụng vậy.
Hạ Vũ cắn chặt răng,nhẫn nhịn cảm giác khó chịu nơi ngực khi nơi đó chính là nơi giao tranh,ranh giới,tự an ủi bản thân sẽ làm được. Nàng đưa hai tay lên đối diện với nhau,khoanh tròn chân,mắt nhắm chặt,đem linh khí từ đan điền dần dần tán ra.
Linh khí vốn là tinh hoa của đất trời,thuộc về của riêng đất trời. Tuy nhiên,con người phát hiện ra sức mạnh thần bí của nó,dùng tòan bộ tinh lực đi thâu thâu tóm làm của riêng. Chính vì vậy,khi Hạ Vũ đem linh khí tán đi ra,tựa như nước vỡ bờ một loại,ào ào theo kinh mạch truyền qua từng lỗ chân lông bắn ra thành các hạt sáng nhỏ li ti. Không gian này,cảnh vật này,con người này,tất cả nếu như có người nào đó nhìn thấy,sẽ cho rằng trên thế giới sẽ không còn bất kì cảnh đẹp nào nữa. Người con gái nhắm nghiền mắt kia,chỉ cần nàng nheo mắt cũng đủ cả thiên hạ cam tâm tình nguyện vì nàng chết đi,làm hết thảy vì nàng
Nhưng những thứ nhìn bên ngoài thì thường thường sẽ khó diễn tả được chính xác mọi việc được. Giống như ngươi nếu nhìn Hạ Vũ lúc này là xinh đẹp tuyệt trần nhưng bên trong lại là một cuộc đấu tranh căng thẳng,giữa nóng và lạnh,nó dai dẳng,cọ xát như chiếc răng cưa qua lại trong từng kinh mạch
Tuy đau đớn về thể xác,mệt mỏi về tinh thần,nhưng Hạ Vũ vẫn đem linh khí tiếp tục tháo thoát. Mỗi khi không thể tiếp tục được nữa,hình ảnh nương,ca,kết cục "bản thân" sẽ chịu lại ập tới nhắc nhở. Hạ Vũ nàng thà chết trên con đường tu luyện,còn hơn phải lĩnh hộp cơm như thế kia,làm hòn đá cho kẻ khác

Vì thế,thay vì như trước kia còn chút e ngại,Hạ Vũ đánh liều,đem toàn bộ kinh mạch mở ra,xúc ép cho linh khí thoát tháo hết ra ngoài. Cũng vì vậy,nàng càng ngày càng rõ ràng bản thân bên dưới máu đang lạnh cóng,không tài nào nhúc nhích,dường như chỉ một chút sẽ đem nó đóng thượng thành băng một loại. Trái ngược trên đỉnh đầu,ánh nắng chiếu vào người càng ngày càng bỏng rát,nó lan tràn dần dần ,có lẽ chỉ thiếu điều đem người nướng chín
Hạ Vũ mắt đỏ ngầu,miệng cắn đến chảy cả máu. Cảm giác này quả thật là mãnh liệt gấp trăm lần những thứ nàng từng trải qua. Cái gì kim châm do thiếu linh khí,mọi thứ đều không còn tồn tại,mà chỉ có một thứ duy nhất đó là sự dày vò,lúc vất hầm băng,lúc lặn ngụp trong biển lửa. Nó làm cho nàng đầu óc trở nên mụ mị,con ngươi vô thần,cả người bất lực. Thế nhưng nàng vẫn không thực sự ngất đi,có điều gì đó thôi thúc nàng phải tỉnh táo,nếu nhắm mắt mọi chuyện đúng là xong rồi. Đúng,Vân ca nói chỉ cần vững tâm,mọi chuyện đều có thể,những lần trước nàng đều như thế mà qua mà
Hạ Vũ lồm cồm bò dậy,nhẫn nhịn cảm giác cứa da thịt,nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn dâng trào.
_" Tỷ,cố lên,đem hỏa thần ép sát xuống dưới,chỉ cần ném hết băng lãnh ra ngoài là hoàn thành mọi chuyện,cố lên..."
Mễ Ty bên cạnh lòng nóng như lửa đốt,nhìn Hạ Vũ vật lộn nơi đó. Nó muốn giúp nhưng lại không thể nhúng tay,cái này cần mỗi người vượt qua
Hạ Vũ đau đến không thở nổi,miệng nôn ra một ngụm máu,thần trí mơ hồ,trước khi hoàn toàn mất đi tri giác,nàng chỉ còn nghe thấy tiếng Mễ Ty kêu khóc
_" Xin lỗi,tỷ tỷ thất bại rồi..."