Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 94






Hạ Vũ đi đến đấu trường,lần này đã có kinh nhiệm hơn rất nhiều,bản thân không còn ngơ ngác nữa mà tiến thẳng tới trung tâm nơi dành cho mấy kẻ dự thi.
Hôm nay đúng là trận đấu cuối cùng,khung cảnh xung quanh cũng được tân trang,sửa chữa,thêm bớt vào nhiều thứ lắm. Ở giữa lôi đài rộng ra gấp năm so với bình thường,bao bọc không còn nữa ánh hào quang mờ mờ ảo ảo,thể hiện rõ nếu như bị đẩy ra ngoài lề,hẳn là rơi ra không sai. Thêm nữa,mọi lần khán đài rất gần để cho nhìn rõ ràng thì lần này được nâng lên cao,khoảng cách cũng ra xa một khoảng lớn
Hạ Vũ tiến vào bên trong,vén tấm rèm lên,mắt quét qua một lượt,tất cả đều là người quen thôi,dù sao cũng đã trải qua vài vòng thi đấu. Mọi người thấy ai đó vào,đồng loạt ngước lại nhìn,nhưng khi biết đó là ai, tất cả lại đồng loạt không ai bảo ai,kéo dãn khoảng cách,mở ra một đường lớn. Dù cho cảm thấy hình tượng bản thân có xấu đến đâu,cũng đã chuẩn bị tinh thần,nhưng khi mọi người thể hiện ra nhiều như thế chứ,dường như bản thân mang một căn bệnh nguy hiển,chỉ cần ai đó tiếp xúc là sẽ tử luôn một dạng,thì chính nàng cũng thấy không thoải mái. Bất quá khi nghĩ lại,giữa an toàn và bị chỉ trích,nàng sẽ lựa chọn an toàn

Hạ Vũ giận từng bước về phía chỗ ngồi của mình. Bất chợt,phía sau gáy truyền đến một cảm giác gai gai rét,chạy lạnh sống lưng,tựa như bị độc xà nhìn chằm chằm vậy. Hạ Vũ quay phắt lạnh,dò xét xem ai là người thù hận nàng sâu như thế,quả nhiên bắt gặp Vương Lệ Y
Cũng giống như mọi khi,Vương Lệ Y xuyên một bộ y phục trắng thuần khiết, mái tóc buộc lỏng phía sau bồng bềnh làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài của nàng ta. Làn da trắng sứ lúc này cũng được chau chuốt,oánh oánh màu hồng,trông có thật nhiều sức sống,non mềm đến vô tận. Hạ Vũ nhìn thấy cũng cảm nhận trong lòng rung rinh không hề nhẹ,nói gì đến phía xa xa nam nhân. Lại sờ sờ làn da ráp ráp,khô khô trên mặt,tự nhiên có chút ngại ngùng. Bất quá,điều ấy cũng chỉ là có chút,nháy cái xuất hiện thôi
Hạ Vũ nở nụ cười,rẽ bước mà tiến về phía Vương Lệ Y. Vương Lệ Y thấy vậy,ánh mắt cụp xuống,dịu dàng,yếu ớt đứng nép một bên,tạo cho người ta có cảm giác như nai con gặp phải ác thú một dạng. Tuy nhiên, nếu như ngươi chú ý một chút sẽ thấy,bàn tay dấu trong chiếc áo kia đang bấm thật chặt
_" Yo,Lệ Y,nhóm của chúng ta đâu ?"
Lời này của Hạ Vũ vừa ra,đem lại oanh tạc không nhỏ. Ai ai cũng biết tỷ tỷ của Vương Lệ Y là Vương Lệ Quân,đồ nhi của Nhị trưởng lão. Người này không những xinh đẹp tuyệt trần,lại có quan hệ sâu xa với những người phía trên. Tuy nhiên chẳng phải kia gì đó Hạ Vũ đã đem một cước đá xuống lôi đài rồi sao,như thế nào lại xuất hiện ở đây?
_" Ta...ta..." Vương Lệ Y thấy ánh mắt của mọi người bắn lại đây,mọi say đắm cuồng nhiệt khi trước đều biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng dò xét. Dù sao người bước vào được đến tận chỗ này cũng không phải dạng ngu ngốc,vừa liếc mắt đều đã hiểu tất cả,Vương Lệ Y là dựa vào quan hệ mà có một danh ngạch trong đây. Như thế hiển nhiên nàng ta cũng sẽ nằm trong đội hình của nội môn đệ tử. Nhưng có một chuyện lại làm mọi người càng chú ý hơn,vì sao kia Hạ Vũ lại cùng nhóm với Vương Lệ Y,không phải hai bên luôn đối đầu sao ?

Tuy nhiên,một giọng nói trong vắt,tựa tiếng suối vang lên,hướng mọi sự chú ý lại. Hạ Vũ quay sang nhìn,đó rõ ràng là Lung nhi,bên cạnh là Vương Lệ Quân,ánh mắt cũng đang chằm chằm nhìn hướng này
_" Lâu lắm không gặp Vũ tỷ,nếu như hôm nay tỷ không tới,ta còn nghĩ Đại trưởng lão không có người này đồ nhi đâu..."
Hạ Vũ nhếch mép,lời này chẳng phải bảo nàng không xứng là Lịch Thừa Bằng đệ tử sao ?
_" Cũng đúng,ta mới bế quan đi ra,cố gắng củng cố chút tu vi,sợ là một khi vào hoàng gia bí cảnh tình thế rất phức tạp..."
_" Vũ muội cũng thật tự tin có thể dành được này danh ngạch này..."
Hạ Vũ cười tươi chói lọi,không cần nhìn cũng biết đó là ai
_" Băng tỷ nói rất đúng,tỷ và ta cùng một nhóm,không lẽ không muốn muội vượt qua sao. Như thế không phải gián tiếp nói..."

Hạ Vũ nói đến đây thì dừng lại,không tiếp tục nữa, con mắt thì quét phía đoàn người đi đến. Dẫn đầu vẫn như mọi lần là Lan Băng Băng,sau đó là Nguyễn Chiến Duy,bất quá,phá lệ ngạc nhiên là có Sở Kì Bá. Hạ Vũ nhìn thấy như thế,nghĩ lại chuyện hôm trước cũng cảm thấy lo sợ,hành động cũng cứng nhắc. Không phải hắn cũng đồng ý gia nhập vào nhóm này chứ. Tuy nhiên khi nhìn lại, nàng tìm thấy trong mắt của hắn đầy sự nghi hoặc,tìm tòi,mơ hồ không xác định. Đây có thể khẳng định, bản thân vẫn chưa bị phát hiện ra.
_" ta không có ý đó,chỉ là muốn nhắc muội một chút,tự tin là rất tốt, nhưng để biến thành tự kiêu, dù sao phía trên vẫn còn rất nhiều người đang nhìn chằm chằm..."
Hạ Vũ cười,từ chối cho ý kiến. Đương nhiên bản thân nàng biết ai đang nhìn chằm chằm mình,cảnh cáo nàng sao? Thế nhưng người ngoài nhìn vào,thấy sao cũng không đúng,dường như cách biệt hoàn toàn. Một bên là Lan Băng Băng,trong sáng lương thiện,một bên lại là Hạ Vũ,nhân vật mới nổi hiện nay. Người ta bên ngoài luôn luôn cảm nhận bắt đầu từ những gì người ta nghe,rồi đến thấy,sau đó mới là dùng tâm cảm nhận,cũng đồng nghĩa là dùng cách gián tiếp để biết một người. Cũng như lúc này đã vô hình phân chia ra ai là kẻ ác,ai là nữ thần,làm người ta khó hiểu làm sao để họ đứng chung được
_" Ra đi thôi,mọi người hãy dùng thực lực,mọi thủ đoạn mà chiến đấu. Yên tâm,chỉ cần không gây ra án mạng,mọi thứ đều có thể. Ai trụ đến sau cùng sẽ là người đoạt được trúc cơ đan,cùng một viên lục cấp yêu thạch và một kiện trung cấp địa giai pháp khí. Các ngươi nếu như trận này cũng không vượt qua thì cũng vô duyên với bí cảnh rồi,bởi trong đó chuyện cũng không đơn giản như thế này. Hiểu chứ?"
Lời nói của Thiên Kiếm Kì vang lên khiến mọi người im lặng. Im lặng bởi giải thưởng quá lớn,quá hấp dẫn,cũng bởi tại tính uy hiếp cùng nguy hiểm chuyện sắp tới. Ngay cả Lan Băng Băng cũng nhíu mày,đối đầu với lợi ích,rất ít người có thể lùi bước...