Nữ Phụ Tốt Nhất

Chương 6




Thế giới thứ hai

Tiến công chiếm đóng nam phụ làm ngưu lang

Chương 6:

Bài hát tiếng Anh không biết tên với giai điệu mềm mại, thảnh thơi quanh quẩn bên tai, như tơ lụa màu đen như có như không lướt qua tai. Ngọn đèn mờ ảo khi mờ khi tỏ quấn quýt với bầu không khí lãng mạn ái muội, đồng thời có một ma lực khiến người ta không tự chủ bình tĩnh lại. Tuấn nam mỹ nữ đi qua đi lại, mỗi khi có khách nữ để lại mùi hương nồng, mấy phút sau mới tan hết.

Bàn làm bằng gỗ hồ đào châu Mỹ phủ khăn ăn trắng tinh, người pha chế rượu đẹp trai đứng sau quầy bar. Cả nhà hàng chìm đắm trong bầu không khí yên tĩnh, rượu vang đỏ cùng với cách bài trí tô điểm thêm một, hai phần tao nhã, quý khí.

Ngữ Kỳ ngồi ở tầng hai, chăm chú quan sát chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng một. Đó là vị trí cô đặt trước, cô có hẹn với Dung Duệ – nhân vật hàng đầu của METTO, hằng năm chiếm cứ vị trí thứ ba ở thành phố C.

Đúng vậy, Dung Duệ là nhân vật nam phụ phản diện lần này. Điểm khác biệt giữa hắn với những nam phụ trước kia từng tiếp xúc là nghề nghiệp, hắn làm ở METTO.

Trong quyển tiểu thuyết này, METTO vô cùng thần bí. Nó không phải câu lạc bộ đêm, cũng không phải quán trai bao, trụ sở chính của nó đặt ở đâu chỉ có nhân viên biết. Chỉ cần khách hàng nữ liên hệ với METTO, thanh toán thù lao, chọn ra địa điểm thì sẽ có người giúp bạn giảm bớt sự cô đơn.

Ngữ Kỳ không có thành kiến với công việc này. Ở một mức độ nào đó, thậm chí cô cảm thấy nghề nghiệp trên cực kì giống công việc của mình. Giống nhau ở: Cần dung mạo ưa nhìn, diễn xuất hoàn mỹ, cư xử khéo léo và nắm chắc tâm lý đối phương.

Tranh thủ lúc Dung Duệ chưa đến, Ngữ Kỳ bắt đầu sửa sang lại tư liệu trong đầu.

Trong quyển tiểu thuyết này, nữ chủ tên Lâm Huyên Huyên, là một trợ lý nhỏ bình thường, ngày đầu tiên đi làm cô trúng tiếng sét ái tình với luật sư riêng của bà chủ – Thẩm Nhiên. Cô trợ lý lương thiện hơi ngốc nghếch, luật sư đẹp trai dịu dàng mà thông minh, đúng là một đôi trời đất tác hợp.

Không may, một lần Lâm Huyên Huyên tình cờ cứu Dung Duệ.

Nếu mỹ nữ cứu anh hùng, trong tình huống bình thường anh hùng sẽ lấy thân báo đáp, đáng tiếc được cứu chẳng phải anh hùng mà là rắn độc máu lạnh. Sau khi thích nữ chính, Dung Duệ phát hiện cô có người yêu khác, dưới cơn giận dữ biến thành ma quỷ, nghĩ trăm phương ngàn kế —— Đầu tiên làm nữ chủ hoài nghi luật sư Thẩm Nhiên vụng trộm với người phụ nữ khác. Sau đó, hắn dựa vào quan hệ của bản thân khiến Thẩm Nhiên mất việc, mạnh mẽ chia rẽ đôi tình nhân.

Có thể nói, vận xui của Lâm Huyên Huyên mở ra từ khi cứu Dung Duệ, trình diễn vở bi kịch bác nông dân và con rắn, từ nay về sau số phận cô nhiều nhấp nhô.

Lần này Ngữ Kỳ cần đóng nữ phụ độc ác tên Tần Ngữ Kỳ, nhận được vô số di sản thừa kế từ cha —— cổ phần công ty, quỹ, bất động sản… Số tài sản trên danh nghĩa càng ngày càng tăng giá trị, cho dù không cần làm gì hết, khoản tiền tăng lên mỗi ngày cũng là con số thiên văn. Tất cả công việc do luật sư để ý thay cô, việc duy nhất cô làm là tiêu tiền.

Cô gái giàu có, cô đơn, lại chưa lập gia đình, vì thế METTO thành nơi Tần Ngữ Kỳ thường xuyên liên hệ. Khách hàng lâu dài của Dung Duệ là Tần Ngữ Kỳ, càng trùng hợp hơn, Lâm Huyên Huyên và Thẩm Nhiên làm việc cho cô.

Lúc này vở kịch vừa bắt đầu, Lâm Huyên Huyên vừa mới thích Thẩm Nhiên, chưa cứu người đàn ông tên Dung Duệ. Và đây là lần đầu tiên Tần Ngữ Kỳ đến METTO, lần đầu tiên hẹn gặp Dung Duệ.

Mọi thứ ở điểm xuất phát, có thể thay đổi toàn bộ. Ngữ Kỳ phải khiến Dung Duệ thích mình, đừng phá rối vợ chồng son Lâm Huyên Huyên và Thẩm Nhiên.

Trong nguyên tác, sở dĩ Dung Duệ thích Lâm Huyên Huyên, không phải vì cô xinh đẹp thông minh, mà do cô lương thiện, ngây thơ như ánh mặt trời ngẫu nhiên chiếu sáng chỗ u ám nhất trong lòng hắn, làm hắn động tâm.

Tuy rằng Dung Duệ là nhân viên top đầu của METTO, đa phần khách hàng nữ của hắn đều có thân phận có địa vị, rất nhiều người xinh đẹp hơn Lâm Huyên Huyên, một số còn tao nhã quý khí. Nhưng ánh mắt khách nữ nhìn hắn chẳng ai không mang theo sự khinh thường, ăn trên ngồi trước, như đang nhìn vết bùn dính trên đôi giày đắt tiền.

Lâm Huyên Huyên hoàn toàn khác. Đôi mắt cô đen trắng rõ ràng, không có thành kiến, sạch sẽ như sau cơn mưa trời lại sáng. Cho nên, Dung Duệ coi trọng cô rất hợp tình hợp lý.

Tuy rằng hiểu rõ dựa vào phương pháp giống Lâm Huyên Huyên nhất định có thể bắt gọn Dung Duệ, nhưng Ngữ Kỳ sẽ không làm như vậy. Công việc của cô là sắm vai Tần Ngữ Kỳ, chỉ có thể lấy thân phận Tần Ngữ Kỳ, phong thái của Tần Ngữ Kỳ bước vào mắt Dung Duệ, đây là đạo đức nghề nghiệp.

Nghĩ đến đây, Ngữ Kỳ cúi đầu xem đồng hồ, cách thời gian hẹn 10 phút là thời điểm tốt nhất quý ông hay đến. Cô ngoái ra cửa, quả nhiên thấy một chàng trai tóc đen được phục vụ dẫn tới vị trí cạnh cửa sổ.

Cho dù nhìn từ tầng hai, cũng trông thấy dáng người hắn cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, vóc dáng có thể so sáng với người mẫu ảnh bìa của tạp chí Mốt.

Hắn không giống đồng nghiệp rập khuôn mặc âu phục Armani mà mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh theo phong cách Anh quốc với quần đen dài. Trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản, Ngữ Kỳ biết đó là mẫu mới của một nhãn hiệu nổi tiếng vừa bán ra thị trường. Thẩm mỹ của hắn không tệ, không phải loại đeo vàng ròng rêu rao khắp nơi.

Cổ áo sơmi dựng thẳng, hai cúc áo trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Cổ hắn trống không, không mang dây chuyền đầu lâu đáng sợ hay hoa tai chữ thập.

Cho dù là Ngữ Kỳ, cũng không ngờ tới tình huống này.

Dung Duệ không giống loại người làm nghề này, nhìn bề ngoài hắn y hệt cao tài sinh mới từ nước Anh trở về, rất có phong độ của người trí thức.

Trên người hắn, bạn không nhìn thấy hắc ám và dơ bẩn có ở đa số người. Hắn như ánh nắng buổi chiều ôn hòa, như cơn gió nhẹ khẽ lướt qua cầu, tinh xảo thanh nhã —— không hổ là át chủ bài METTO tỉ mỉ bồi dưỡng, có khí chất hơn hẳn đám con cháu đời thứ ba nhà quyền thế, giàu có.

Ngữ Kỳ bỗng may mắn mình có nhiều kinh nghiệm, nhìn mặt nhiều người, nếu không thật sự tự thấy xấu hổ trước mặt hắn.

Nhưng cô chưa có ý định xuống lầu, khách hàng nữ của Dung Duệ không nhiều cũng không ít. Muốn hắn thích bản thân, bước đầu tiên phải khiến mình trở thành người không giống đám khách kia.

Chẳng có gì so với chậm chạp trễ hẹn càng khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Bạch Cư Dị có câu thơ cổ giải thích trọng vẹn đạo lý này —— chính là ‘Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai’, bởi vậy khúc đàn tỳ bà kia mới có giá như thế.

Dịch nghĩa: Gọi đến ngàn lần vạn lần mới bước ra. Tương tự ý thứ càng hiếm càng có giá cao. Nguồn: Thivien.net.

10 phút nhanh chóng trôi qua, Dung Duệ ngoắc tay bảo phục vụ lấy tách cà phê.

Thêm 20 phút, tách cà phê kia vơi non nửa, Ngữ Kỳ tưởng hắn bắt đầu không kiên nhẫn, nhưng không.

Chỉ là trong tư thế thêm vài phần tùy ý, tựa lưng vào ghế ngồi mang theo hương vị lười biếng, hắn nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ không thèm để ý thời gian trôi qua.

Ngữ Kỳ đứng dậy, bám vào tay vịn khắc hoa bước xuống lầu. Cầu thang ở sau lưng Dung Duệ, rất gần cửa. Từ góc độ của hắn không nhìn ra có người xuống lầu, Ngữ Kỳ quay người lại giả vờ từ cửa bước vào, không lộ ra một chút sơ hở.

Chắc hẳn Dung Duệ có xem qua ảnh chụp và thông tin về cô, Ngữ Kỳ chưa tới trước bàn hắn đã nhận ra. Miệng hắn hơi cong lên tạo thành nụ cười, không nhiều chẳng ít, vừa không có vẻ lạnh lùng cũng không quá mức nhiệt tình, vừa đủ xinh đẹp. Sau đó hắn đứng dậy, kéo ghế cho cô, giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất phong lưu, không lỗ mãng, ngược lại vô cùng nho nhã lịch sự.

Ngữ Kỳ âm thầm thán phục, khẽ nói cảm ơn rồi chậm rãi ngồi xuống. Đợi Dung Duệ về vị trí, cô cười xin lỗi, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Không hề nghi ngờ, Dung Duệ là chàng trai đẹp trai tuấn tú, càng nhìn gần càng cảm thấy kinh diễm. Làn da hắn rất trắng, cơ hồ không có tỳ vết, đủ để cô gái mười tám tuổi cực kỳ hâm mộ; lông mày không quá dày đậm, tỉa tót thanh mảnh rất tự nhiên, mũi cao trán rộng, mang vẻ đẹp tựa nam thần Hy Lạp.

Càng hiếm có là đuôi mắt hắn mang vài phần lười nhác, giống loài mèo Ba Tư huyết thống quý giá nằm dưới chân nữ hoàng, ung dung thoải mái. Cho dù hắn cười kéo ghế cho bạn, cũng làm cho người ta cảm thấy hắn không cần bạn. Chính vì thái độ bất cần đó khiến rất nhiều khách hàng nữ mê muội phát điên.

Tại vòng tròn luẩn quẩn, chỉ cần có tiền, chẳng thiếu tuấn nam xinh đẹp ngoan ngoãn nịnh nọt, bởi vậy Dung Duệ càng có vẻ không giống người thường. Dường như không phải hắn vì tiền của bạn mà lao tới, thậm chí hắn lười quan tâm đến bạn —— Song con người rất ‘tiện’, hắn càng không quan tâm bạn, bạn càng muốn chinh phục hắn.

Dung Duệ là kỳ tích trong vòng luẩn quẩn. Khác với các đồng nghiệp tìm mọi cách lấy lòng khách hàng, hắn không nhúc nhích ngồi đằng kia đã có rất nhiều khách hàng nữ cam tâm tình nguyện chu cấp cho hắn.

Nhiều người sau lưng gọi hắn là “Nữ vương”. Bình thường thần tử ân cần đưa châu báu xe hơi đắt tiền, chỉ mong nữ vương bệ hạ nở một nụ cười.

Cho nên rất ít người quá thời gian hẹn hắn lâu như thế mới từ từ bước tới. Ánh mắt Dung Duệ tỉ mỉ quan sát cô gái ngồi đối diện. Cô trang điểm rất nhẹ mà tinh tế, mặc chiếc váy đen pha ren kiểu dáng khác biệt, cổ thon dài, eo nhỏ. Thật ra màu đen rất dìm hàng người mặc. Đa số người châu Á không hợp mặc màu này nhưng cô mặc lại rất được, có khí chất thanh lịch.

Dung Duệ cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi, nói rất êm tai, “Đến muộn là quyền lợi trời sinh của quý cô xinh đẹp.”

Giọng nói từ tính trầm thấp, nghe vừa vui tai cũng có vẻ hoa lệ đã xâm nhập vào máu thịt.

Ngữ Kỳ mỉm cười, cầm menu phục vụ đưa rồi hỏi hắn, “Anh muốn ăn gì?”

Dung Duệ không khách sáo, thoải mái mọi mấy món ngon nhất, cực kỳ lười biếc liếc cô một cái, “Cá hồi chiên mật ong thêm vài giọt chanh ở đây là số một, bánh phô mai trà xanh cũng không tồi, cô có thể thử xem.”

Bữa cơm này rất thoải mái. Cả hai đều khéo ăn khéo nói, kiến thức rộng rãi, điểm tốt khi người thông minh tán gẫu với người thông minh chính là tuyệt đối không rơi vào cảnh không hiểu đối phương đang nói cái gì, hơn nữa có thể nhanh chóng tiếp nối đề tài đối phương đang nói, lời hay ý đẹp tuôn ra ùn ùn.

Ngữ Kỳ xuyên qua rất nhiều tiểu thuyết, không hề lạ khi cô có năng lực này. Thế nhưng Dung Duệ mới sống chưa tới nửa đời người, tài ăn nói quả thật quá xuất sắc.

Cùng quan sát một sự việc, Ngữ Kỳ bình tĩnh sâu sắc, Dung Duệ lại có khiếu hài hước của người Anh, luôn mang theo sự rụt rè cay nghiệt vừa đủ, lại làm cho người ta không nhịn được mỉm cười.

Ngữ Kỳ cảm thấy cho dù không phải vì nhiệm vụ, nói chuyện phiếm với một người như vậy cũng là một việc hưởng thủ. Không hổ là top 3 hằng năm, quả nhiên hắn có vốn liếng làm cho vô số khách hàng nữ say như điếu đổ.

Cô ngoắc phục vụ định thanh toán lại bị Dung Duệ ngăn cản, “Để quý cô trả tiền là sự sĩ nhục với quý ông.”

Trong nguyên tác từng đề cập qua, sở dĩ nhân khí Dung Duệ cao như thế còn có một nguyên nhân, đó là hễ tiêu phí ở bên ngoài, hắn chưa từng để khách hàng nữ phải bỏ tiền, không keo kiệt cà thẻ, đưa tiền boa. Cho dù trong lòng mọi người đều biết thả con săn sắt bắt con cá rô, nhưng các khách hàng rất thích.

Ra ngoài hẹn hò đi chơi với đài ông, có cô gái nào tình nguyện trả tiền không? Cho dù không liên quan đến tiền bạc thì dây dưa tới thể diện.

Dung Duệ rất thông minh, hôm nay hắn thanh toán khoản tiền nho nhỏ, ngày mai có lẽ sẽ thu được quà tặng gấp mấy chục lần. Vòng luẩn quẩn này là như thế, anh cho tôi mặt mũi, tôi cũng nể mặt anh.



Lúc hai người sóng vai chờ thang máy, Dung Duệ nhìn cô, bỗng nhiên lười biếng bật cười, “Với điều kiện của cô Tần, vì sao tới tìm chúng tôi?”

Ngữ Kỳ nhíu mày, cố ý ái muội nói, “Bởi vì cô độc cho nên khát vọng tình yêu.”

Dung Duệ ngẩn ra mấy giây rồi khôi phục tư thế cũ. Hắn dời tầm mắt, khẽ nói, “Cô Tần thật hài hước.”