Nữ Phụ Vai Ác Không Thể Có Ý Gì Xấu

Chương 9




Chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy.

Khương Nam bắt đầu dốc sức móc nối với đoàn 《 Thoát khỏi trùng vây 》 để giành xuất cho Vân Thư.

Mà Vân Thư tranh thủ lúc show chưa tiếp tục quay thì về nhà một chuyến.

Từ sau khi vào showbiz, cả ngày Vân Thư đều bận đến choáng váng đầu óc. Lúc đầu cứ hai ba ngày về nhà một lần, sau đó thì thành bốn năm ngày đến giờ nửa tháng không về được một lần.

Cho nên lần này cô trở về, người trong nhà đều rất vui, cha Vân bảo mẹ Vân nhanh chóng gọi anh trai cô Vân Diệp nhanh chóng về nhà.

Vân gia ở thành phố A tuy không phải là gia tộc lớn, nhưng cũng có không ít sản nghiệp, không chỉ có chuỗi trung tâm thương mại dải khắp cả nước, ở các tỉnh lẻ cũng có rất nhiều khách sạn.

Thậm chí bởi vì mấy năm nay Vân Thư vào giới giải trí, anh trai cô còn bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh, để lót đường cho sự nghiệp của Vân Thư.

Lúc Vân Thư về đến nhà, Vân Diệp còn đang lao đầu vào công việc, nhận được điện thoại trong nhà báo Vân Thư trở về, Vân Diệp nhanh chóng gạt mọi thứ qua nột bên mà chạy về nhà.

“Cái con bé này, còn biết trở về à!”

Sau khi Vân Diệp vào nhà nhìn thấy Vân Thư thì lập tức ôm lấy cô, sau đó bắt đầu oán giận.

Vân Thư cười lấy lòng, kéo cánh tay anh làm nũng: “Người ta cũng bận làm việc chứ bộ, anh nhìn xem, gần đây em gầy đi rồi này?”

Nói xong Vân Thư bỏ tay ra xoay một vòng, Vân Diệp cẩn thận đánh giá, sau đó gật đầu: “Em nhìn xem đúng là gầy hơn nhiều rồi.”

Nói xong, anh lập tức nói với mẹ Vân: “Mẹ, trưa nay nấu cơm thì nấu thêm vài món để nha đầu này bồi bổ.”

Vân Thư vừa nghe thấy lập tức xua tay với mẹ: “Đừng đừng đừng, em còn phải làm việc, yêu cầu phải giữ dáng, em ăn một chút là được.”

Cô sợ Vân Diệp không vui, nên lôi anh ngồi xuống bắt đầu chuyển đề tài.

Nhưng Vân Diệp vừa nói một hai câu đã vòng lại vấn đề công việc của cô, bắt đầu dò hỏi cô dạo này thế nào.

Với người nhà, Vân Thư chưa bao giờ giấu diếm, trực tiếp nói với anh trai rằng cô muốn đi thử vai của bộ “Thoát Khỏi Trùng Vây”.

Vốn tưởng rằng anh chỉ hỏi cho có lệ, nhưng không nghĩ lúc cô nói xong, Vân Diệp lại nói: “Thật trùng hợp, anh có chút quan hệ với đoàn phim bên đó, muốn anh giúp em không?”

Vân Thư hơi bất ngờ: “Thật á?”

Vân Diệp có chút đắc ý nhỏ, giương cằm lên: “Vậy em nghĩ sao? Em tưởng anh mở công ty để chơi à.”

Vân Thư thật sự không nghĩ tới hôm nay về nhà có thể lấy được thu hoạch ngoài ý muốn này, vội vàng ôm lấy cái đùi vàng của anh trai mà làm nũng.

Vân Diệp có thể nói ra như vậy, tất nhiên sẽ mặc kệ thái độ của Vân Thư mà giúp cô.

Một lúc sau, anh rất hưởng thụ lời làm nũng của em gái. Sau khi cảm thấy thảo mãn, mới ra vẻ miễn cưỡng gật gật đầu, nói câu: “Được thôi.”

Làm anh em nhiều năm như vậy, sao Vân Thư lại không biết điểm yếu của anh trai được. Vì thế sau khi nghe anh đồng ý, Vân Thư lại tốn nước bọt khen anh hết lời, tận cho đến khi Vân Diệp đắc ý quên lối về mới dừng lại.

Ở nhà một đêm, trưa hôm sau Vân Thư quay về chung cư của mình.

Qua một buổi trưa bận rộn, chờ đến ngày hôm sau Vân Thư và Tiểu Nghiên lại xách hành lí lên máy bay.

Lần này khách mời vẫn là sáu người họ, nhìn cách tính toán của tổ tiết mục chắc là sau khi tính nhiệt độ phát sóng mới mời thêm khách mời phi hành ( kiểu khách mời 1-2 tập, không phải cố định).

Mà như thế cũng tốt.

Nếu tổ tiết mục lại mời đến vài vị khách mời nam nào đó, Vân Thư lại phải cố gắng kiềm chế cảm xúc trong đầu để tránh làm ra sai lầm gì đó.

Lần này bọn họ vẫn đến thôn nhỏ nào đó, nhưng mà lần này là bẻ bắp =)).

Quy định nhiệm vụ vẫn như tập trước, hoàn thành số lượng chương trình yêu cầu rồi đem đi bán.

Với kinh nghiệm của tập trước, lần này có lẽ là do sự ăn ý từ tập trước nên khi xuống đồng tổ nhỏ vẫn phân ra như đợt trước.

Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ, Hùng An Lôi và Vân Thư, Kỷ Thần và An Nhiên.

Đối với tình huống này tổ tiết mục không biết nói gì, nhưng bây giờ show chưa phát sóng, cũng không biết phản ứng của khán giả thế nào nên tổ chương trình không ngăn cản mặc kệ bọn họ tự phát huy.

Thời gian vẫn như cũ là hai ngày một đêm, mà trong quá trình quay, Vân Thư vẫn luôn đề ra quy tắc đầu tiên tránh An Nhiên, thứ hai tránh Kỷ Thần.

Còn lại Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ, do lần trước tiếp xúc với họ cô vẫn chưa xảy ra điều gì lạ, cho nên lần này Vân Thư đã bỏ qua sự né tránh.

Nhưng nếu so sánh thì cô vẫn thích ở chung với Hùng An Lôi hơn.

Trong tất cả mọi người, cô thích nhất là Hùng An Lôi vì khi ở bên cô ấy, cô không phải suy nghĩ cái gì cả.

Trải qua hai ngày một đêm hết sức thuận lợi, khi kết thúc, tổ tiết mục thống kê lần này bán được 500 đồng, cộng thêm hơn 700 lần trước vẫn ở đây, đợi khi show kết thúc sẽ quyên góp.

Về chung cư, cả người Vân Thư giống như không có xương, mềm nhũn hết cả ra. Đi tắm một cái rồi lên giường đi ngủ.

Mãi đến 9 giờ sáng hôm sau khi Khương Nam gọi điện đến, cô mới tỉnh lại.

“Alo, ai đấy?!”

Bản thân Vân Thư khi tỉnh giấc có một ít tật xấu, hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu có chút bực.

Mà Khương Nam ở bên cạnh cô lâu như vậy, tất nhiên cũng biết chuyện này, cho nên khi nghe thấy giọng nói đầy bực mình kia của cô, ngược lại còn mở miệng trêu: “Còn ngủ à? Nói cho em một tin em sẽ lập tức tỉnh ngay?”

Vân Thư nghe được ý trong câu nói kia nên đã hơi tỉnh táo, cố hết sức mở mắt ra, hỏi câu: “Chị Nam? Tin gì?”

Khương Nam cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói: “Chính là chuyện lần trước, đã xong hết rồi.”

Tuy rằng chị ấy không úp mở, nhưng cô vẫn không rõ lắm.

Vân Thư ngơ ngác vài giây vẫn chưa hiểu chuyện gì, vẫn là nhờ một câu “điện ảnh” của Khương Nam. Vân Thư hoàn toàn tỉnh hẳn, bò dậy.

“Chị nói là bên “Thoát Khỏi Trùng Vây” có tin? Thiệt hay giả?!”

Vân Thư có chút ngoài ý muốn, mới bao lâu chứ, nhanh quá đi?

Khương Nam cười rộ lên: “Đương nhiên là sự thật, anh trai em gọi cho chị, em không tin chị thì cũng phải tin anh trai em chứ?”