Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 101




Chuẩn bị xong xuôi, Hạo Ninh cùng Hiểu Linh ra xe. Hạo Ninh nhìn chiếc xe của mình có chút thấp thỏm. Hiểu Linh xưa nay ngồi đều là siêu xe vô cùng thoải mái. Hắn bây giờ chỉ đi xe tầm trung để phù hợp với thân phận Hạo Ninh. Cô ấy sẽ không khó chịu chứ?

Hiểu Linh thì không quan tâm lắm tới cái suy nghĩ đang luân chuyển trong đầu Hạo Ninh. Cô tự động mở ghế lái phụ ngồi vào. Nhìn thấy Hạo Ninh vẫn đứng bất động một chỗ thì có chút không hiểu liền hỏi:

- Anh Hạo Ninh? Anh sao vậy? Còn vấn đề gì sao?

Hạo Ninh có chút mất tự nhiên, nhanh chóng trở về ghế lái của mình, đáp:

- Không có gì. Em ngồi thoải mái chứ?

HIểu Linh gật đầu:

- Vâng.. Thoải mái. Xe này anh cũng mới mua hả? Em nhìn xe khá mới đó.

Hạo Ninh cười:

- Vậy thì tốt. Bây giờ còn sớm, chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại trước nhé. Anh muốn mua cho em vài món quà.

HIểu Linh phản đối:

- Anh có nhầm không? Hôm nay là sinh nhật anh. Phải là em tặng quà cho anh mới đúng chứ. Sao lại mua cho em?

Hạo Ninh lý luận:

- Sinh nhật của anh thì không phải nên làm những điều khiến anh vui vẻ sao? Mua quà cho em là khiến anh vui vẻ nhất. Đương nhiên là phải làm.

Hiểu Linh định phản bác rồi chợt nhớ ra: cô còn chưa biết mua quà gì cho Hạo Ninh đây. Nếu để anh ấy mua đồ cho cô trước, chẳng phải Hiểu Linh có thể căn cứ vào giá trị món quà mà mua tặng lại sao. Cô không thiếu tiền. Nhưng tặng đồ quá đắt sẽ khiến Hạo Ninh bối rối. Chọn đồ trong mức cô hiểu biết thì lại quá rẻ, không phù hợp với anh ấy. Vì thế cô liền nhượng bộ:

- Vậy.. Mua cho em một chút rồi sau đó mua quà cho anh. Được không? Anh không vui khi em tặng quà anh sao?

Tim Hạo Ninh đập rộn ràng sung sướng... Hắn vui chết được, hạnh phúc chết được. Hiểu Linh muốn tặng hắn quà gì đây.

- Ân.. Quyết định như vậy..

***

Hiểu Linh bất đắc dĩ từ phòng thay đồ bước ra. Ánh mắt Hạo Ninh lập tức sáng rực, gật đầu lia lịa:

- Cái này đẹp nữa. Lấy luôn cái này. Em thử thêm bộ này đi.

HIểu Linh cười như khóc:

- Hạo Ninh, anh có biết nãy giờ anh đưa em thử bao nhiêu bộ rồi không?

Hạo Ninh ngẩn người, nghĩ nghĩ:

- Không nhiều lắm. Đâu đó chừng chục bộ thôi mà.

Hiểu Linh cắn răng đáp:

- Không phải 10 bộ, là 20 bộ rồi đó. Bộ nào anh cũng bảo đẹp rồi lấy. Thử đồ nhiều cũng mệt lắm.

Nhìn mái tóc có chút hỗn loạn của Hiểu Linh do thay đi thay lại mấy bộ váy áo lại nhìn mớ đồ mà mình vừa chọn thêm, Hạo Ninh lưỡng lự rồi quyết định từ bỏ. Hắn trả lại số vừa chọn kia cho nhân viên. Tiến tới nhẹ nhàng chỉnh trang lại mái tóc cho Hiểu Linh, nhẹ nhàng nói:

- Em mệt rồi thì thôi không thử nữa. Chúng ta lấy tạm chỗ vừa nãy là được.

Hiểu Linh cạn lời nhìn Hạo Ninh. Hẳn là lấy tạm. Lấy tạm 20 bộ váy áo. Cô cũng nhìn lướt qua giá trị của mỗi bộ không dưới 3 triệu. Tính toán sơ sơ chỗ đó cũng hơn 60 triệu. Cô phản đối:

- Không thể lấy hết. Em chỉ lấy một bộ trong số đó thôi.

Hạo Ninh phản bác kèm làm nũng:

- Anh tặng quà em mà. Anh muốn tặng bao nhiêu thì tặng chứ.. Đúng không? Đi mà. Lấy hết nha.. nha...

Hiểu Linh nhàn nhạt:

- Một bộ.

- Không được. Một bộ quá ít. Nếu không chỉ lấy một nửa thôi. 10 bộ.. nha..

Hạo Ninh năn nỉ. Nhìn hai người hỗ động qua lại, mấy nữ nhân viên chỉ có thể nín cười. Trước tới giờ chỉ có các chàng trai chịu đựng, chờ đợi bạn gái mình chọn đồ, thử đồ. Đôi khi sẽ bị làm khó khi bắt lựa chọn hộ giữa bộ nào đẹp hơn. Hay là bị làm nũng để được mua nhiều một chút. Nhưng cặp đôi này ngược lại hoàn toàn. Chàng trai vô cùng sành sỏi cũng có con mắt thẩm mỹ rất tốt chọn đồ cho cô gái. Còn cô ấy thì chỉ có thể bất đắc dĩ đón lấy. Và giờ thì lại là màn ăn vạ làm nũng để được mua nhiều hơn chút xíu. Cho dù người trả tiền cuối cùng lại vẫn là chàng trai ấy. Thật kỳ lạ nhưng cũng đáng yêu chết đi được.

Hiểu Linh kiên nhẫn giải thích:

- Mười bộ vẫn là quá nhiều. Lương anh đi làm không cao. Không thể phung phí như vậy. Mà anh biết tủ quần áo ở nhà em rồi đấy. Đã rất nhiều rồi.

Hạo Ninh ngoan cố:

- Vậy 8 bộ. Lấy 8 bộ. Không thể ít hơn được nữa.

Hiểu Linh cạn lời. Chăm chăm nhìn Hạo Ninh.

Nhìn Hiểu Linh không còn có ý định tiếp tục thuyết phục hắn nữa thì Hạo Ninh có chút chùn bước. Biết là cô ấy bá đạo. Nhưng là không thể tới mức này đi. Người ta muốn tặng nhiều quà một chút cũng không cho phép. Hắn ủy khuất được không. Hắn đường đường là Thiếu tướng tình báo thét ra lửa đấy, cũng là người bá đạo không kém ai đâu.

Hạo Ninh mím môi, túm nhẹ ống tay áo Hiểu Linh, đáng thương hề hề.

- Một bộ thật sự quá ít. Hiểu Linh. Em nhượng bộ anh một chút được không?

Hạo Ninh hắn quá rành trong việc bán manh với Hiểu Linh rồi. Nhìn cái bộ dáng đó, cô không khỏi mềm lòng.

- Vậy..... 3 bộ. Không thể hơn nữa.

Hạo Ninh lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, lập tức nở nụ cười:

- Tốt. Vậy lấy ba bộ.

Rồi hắn lại như hiền thê lương mẫu chọn đồ cho trượng phu. Cân nhắc giữa 20 bộ đồ để chọn ra 3 bộ đẹp nhất. Hiểu Linh nhìn Hạo Ninh lông mày nhíu chặt, phân vân đắn đo lựa chọn mà không khỏi phì cười. Bàn tay vô thức vươn cao, chạm vào trán Hạo Ninh vuốt nhẹ:

- Đừng nhíu mày. Sẽ không đẹp.

Hạo Ninh ngây người trước sự chủ động gần hắn của Hiểu Linh mà tim ngọt lịm. Đây là lần đầu tiên đúng không? Lần đầu tiên Hiểu Linh chủ động vươn tay về phía hắn, chạm vào hắn.

Hiểu Linh lúc này mới chợt nhận ra hành động của mình. Cô tính rụt tay trở về. Thì bàn tay cô nhanh chóng bị một bàn tay to lớn, ấm áp khác cầm lấy. Lòng bàn tay có chút ẩm ướt, mềm mại vì bị người đó hôn lên. Hạo Ninh cười ôn nhu. Ánh mắt như tan chảy nhìn cô. Giọng nói ấm áp ân một tiếng rất nhẹ như chiếc lông tơ quét qua làm lòng cô ngứa ngáy. Hiểu Linh ngơ ngác nhìn Hạo Ninh không hề chớp mắt, bất thần nhận xét:

- Anh thật quyến rũ.