Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 149




Hiểu Linh cùng Thừa Minh đóng lại cửa thư phòng, cô liền nói:

- Thừa Minh. Trước giờ em chưa từng có ý định tranh giành tài sản Cố gia hay quyền quản lý Cố thị với anh. Em không hiểu tại sao ba lại đưa ra quyết định di chúc như vậy. Khi di chúc có hiệu lực, em sẽ làm thủ tục tặng lại toàn bộ cho anh. Em không lấy gì hết. Tài sản của mẹ em để lại là đủ rồi.

Thừa Minh nhìn Hiểu Linh một hồi rồi mỉm cười. Hắn biết là cô sẽ phản ứng như vậy mà. Khi nãy còn người ngoài, Hiểu Linh không nói gì nhưng nhìn thái độ bực bội ấy hắn liền biết cô đang cáu vì Cố ba cho cô quá nhiều. Thật kỳ lạ... đó lại chính là những suy nghĩ đầu tiên và duy nhất về thái độ khi ấy của cô. Rõ ràng hắn có thể suy diễn theo chiều hoàn toàn ngược lại: cô ấy bực tức vì ông để lại quyền thừa kế phần lớn Cố gia cho hắn mà không phải cho cô.Nhưng sao hắn có thể để cô làm vậy đây. Giọng Thừa Minh nhàn nhạt:

- Hiểu Linh, em không thể làm như vậy? Nếu công bố ra ngoài, anh sẽ bị người ta nói thành thế nào đây?

Hiểu Linh hỏi lại:

- Họ có thể nói cái gì chứ? Em tự nguyện nhường lại cho anh cơ mà.

Thừa Minh cười khì một cái rồi từ tốn đáp:

- Hiểu Linh, em quên mất anh thân phận gì rồi? Anh chỉ là con riêng của ba. Cho dù chính bản thân em đứng ra họp báo về chuyện này, sẽ chẳng có một ai tin. Thiên hạ sẽ đủ loại hồ nghi, thuyết âm mưu về chúng ta. Thậm chí họ có thể nói em bị anh kiểm soát, khống chế. Con người chỉ tin cái gì họ muốn tin mà thôi. Nếu đổi ngược lại là anh chuyển giao toàn bộ tài sản cho em lại là một chuyện khác, bọn họ sẽ chỉ chửi anh ngu một chút nhưng phần lớn sẽ nói anh thức đại nghĩa. Em hiểu không? Quan trọng ở đây chính là thân phận danh chính ngôn thuận.

Hiểu Linh trân trân nhìn Thừa Minh. Thân phận của Thừa Minh luôn là nỗi đau của anh ấy. Cô không muốn lấy tài sản của Cố gia không phải chỉ là cô lười mà đơn giản cô thấy mình không nên có. Cô mới là người không có tư cách hưởng tài sản của Cố gia. Nhưng nếu chỉ với 2/3 tài sản trong tay anh ấy cộng thêm cổ phần của Cố thị chỉ có 27%, chắc chắn sẽ có không ít rắc rối đến với anh ấy từ những người quản lý tài sản trực tiếp và đám cổ đông kia. Đột nhiên, một ý tưởng lóe qua trong đầu Hiểu Linh, cô vội nói:

- Nếu không tặng được, em làm ủy quyền cho anh được không? Giao cho anh toàn bộ quyền quyết định với các tài sản đó và cả cổ phần trong Cố thị. Như vậy thì trên mặt pháp luật em vẫn đứng chủ tài sản, anh vẫn có quyền chi phối chúng mà không cần họp báo công bố bất cứ điều gì.

Thừa Minh đang tính phản đối, Hiểu Linh liền trực tiếp chặn lại:

- Anh từ từ hãy phản đối, nghe em một chút. Ba là người vực dậy cả Cố gia, là người thừa kế duy nhất nên ba hoàn toàn có tiếng nói trong việc quản lý điều hành Cố thị cho dù ông chỉ nắm 30% cổ phần. Nhưng chúng ta lại khác. Bên ngoài kia, ai cũng sẽ nghĩ anh em chúng ta là kẻ địch không đội trời chung, đều có quyền thừa kế và quản lý Cố thị. Nay ba lại còn để di chúc khiến cổ phần của em chỉ kém anh 1%, chắc chắn không ít cổ đông cốt cán muốn ngả phe. Thậm chí em còn lo sợ họ sẽ cố tình dựng em lên làm lãnh đạo bù nhìn để đấu với anh nữa. Thừa Minh, coi như anh không màng gia sản, nhưng anh bảo vệ em được không?

Câu nói cuối cùng của Hiểu Linh như chặn đứng mọi lời phản đối của Thừa Minh. Hắn có thể khẳng định dù cổ phần trong tay mình chỉ có 27% nhưng hắn có thể xử lý tốt Cố thị. Nhưng Thừa Minh lại chưa từng nghĩ đến, bản thân Hiểu Linh nắm 26% Cố thị vô tình trở nên nguy hiểm, là miếng mồi ngon cho đám cổ đông cáo già lõi đời kia nhắm tới. Cố Thừa Minh hắn không cho phép điều đó. Trầm ngâm vài giây, hắn đáp:

- Ủy quyền quản lý có thể làm. Nhưng trên đó phải nêu rõ bất kỳ ai ngoại trừ chính bản thân em đều không có quyền bán, chuyển nhượng, trao tặng số tài sản đó. Anh sẽ giúp em quản lý chúng, báo cáo hoạt động kinh doanh sẽ gửi cho em đầy đủ hàng quý.

Hiểu Linh phẩy phẩy tay:

- Không cần lằng nhằng như vậy, anh có gửi em cũng chưa chắc đã đọc.

Thừa Minh nhíu mày:

- Em không đọc không đồng nghĩa với việc báo cáo không cần gửi. Nếu quá bận, anh sẽ tìm trợ lý và thư ký cho em. Ít nhất sẽ có người đôn đốc em một chút. Xem báo cáo cũng không tốn quá nhiều thời gian. Em không thể ném tất cả cho anh rồi bỏ bê như vậy.

Hiểu Linh bĩu môi:

- Anh tìm trợ lý cho em là để giúp đỡ em hay giám sát em vậy?

Thừa Minh nghiêm túc đáp lại:

- Đương nhiên là để giám sát em. Ai bảo em chính là người thừa kế thứ 2 của Cố gia. Không giám sát kỹ không được.

Lời nói của Thừa Minh cũng không hề sai khiến Hiểu Linh chẳng thể phản bác. Đột nhiên cô nhớ ra không thể để Thừa Minh làm không công cho cô như thế. Nhưng cũng không thể dùng giọng điệu nghiêm túc để nói chuyện với anh ấy được. Thừa Minh chắc chắn sẽ dùng ánh mắt giết người chém chết cô.

- Mà... em phải trả lương cho anh thế nào đây? Anh đã quản phần kia lại thêm mảng của em nữa.. Không trả lương vất vả cho anh em sẽ áy náy nha...Anh thấy tạm thời 10.000$ một tháng được không?

Hiểu Linh đã dùng dùng giọng điệu cợt cợt nhả nhả nói chuyện với Thừa Minh mà vẫn không tránh được ánh mắt như dao của anh ấy phóng tới. Cô bất giác rụt cổ, nhỏ giọng làu nhàu:

- Em nói đúng mà... không có sai...

Nhìn cái bộ dáng nhát gan của Hiểu Linh làm Thừa Minh thật sự không nhịn được cười. Hóa ra không chỉ có tính cách bá đạo của hắn bị mài mòn khi ở cạnh cô ấy, Hiểu Linh cũng chịu những ảnh hưởng tương tự khi gần hắn. Hiểu Linh sẽ không thể bá đạo tự quyết nếu chuyện đó có liên quan đến Thừa Minh hắn. Những lúc như vậy, cô ấy thường trưng ra cái dáng vẻ nhát gan, yếu đuối kia để hắn thuận theo. Một vài lần đầu, Thừa Minh thật sự dính bẫy mà nhất nhất đều là trăm cầu bách thuận bởi bản thân không thể chống cự lại sự đáng yêu ấy. Có điều, đó chỉ là trước kia mà thôi... bây giờ thì cái gì có thể nhường hắn sẽ nhường.. bằng không...Thừa Minh với tay vỗ vỗ nhẹ đầu Hiểu Linh:

- Em không cần nhắc lại chuyện tiền. Nếu muốn trả công cho anh, một tháng em về nhà ở một tuần đi. Tuy nói trước kia ba ít khi về nhà nhưng giờ ông đã mất, khói hương mấy tháng này không thể đoạn. Nhà vắng chủ nhân rất lạnh lẽo. Có em ở nhà, anh cũng có thêm động lực để trở về.

HIểu Linh ngước nhìn Thừa Minh một chút rồi cúi đầu trầm mặc. Thói quen mỗi tháng một lần đi gần 200km để về ngủ với mẹ một đêm, ăn hai bữa cơm rồi lại vội vã đi từ sáng sớm của cô cũng hình thành từ cái ngày ba cô mất. Thừa Minh có lẽ cũng cô đơn lắm.

- Vâng. Em sẽ về.