Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 226




Du Nhiên vừa xử lý xong ca mổ ngồi xả hơi thì nghe tiếng chuông điện thoại reo. Hắn với tay cầm lấy bất giác có chút nhíu mày khi nhìn thấy số người gọi tới là trợ lý riêng của Hiểu Linh. Có chuyện gì với cô ấy sao?

- Tôi nghe đây.

Giọng Hải Lý trong điện thoại gấp gáp:

- Du thiếu, Hiểu Linh bị người ta thả thuốc. Anh tới ngay phòng 1225 khách sạn Metropol đón cô ấy. Tôi vừa mới nhận được tin, cũng sẽ lập tức tới.

Tâm Du Nhiên trầm xuống đáy cốc nhưng máu nóng lại xông lên não. Giỏi.. thật giỏi cho kẻ nào có lá gan dám hạ thuốc Hiểu Linh của hắn. Kẻ đó có chán sống thì cũng có hàng ngàn cách tự tử chứ không nên động vào cô ấy. Du Nhiên hắn sẽ cho kẻ đó sống không được, chết không xong.

Hắn vội vã lựa chọn một số loại thuốc giải độc cơ bản cùng bộ châm cứu mang đi. Mấy thứ hạ lưu sử dụng để bỏ thuốc kia cũng chỉ quanh quẩn ở mấy tác dụng ấy: kích dục, ức chế thần kinh, gây ảo giác. Tuy ngay tại đó không có điều kiện để phân tích rõ thành phần của thứ kia nhưng ít nhất những thứ hắn mang theo sẽ có ít nhiều tác dụng.

***

Hiểu Linh lắc lắc đầu vẩy bớt nước trên mặt xuống. Hẳn là lúc này trông cô nhếch nhác lắm. Mái tóc rối bời, lớp trang điểm trôi mất, cả người lại ướt sũng. Cô không biết bản thân nôn ra được bao nhiêu nhưng tác dụng của thứ này ngày một mạnh hơn. Toàn thân cô khô nóng phát điên, cảm giác cắn rứt khó chịu không được thỏa mãn. Đầu óc dần dần biến thành hồ nhão. Không thể. Cô không được để bản thân mình mất đi ý thức khi Du Nhiên hay Hải Lý còn chưa tới.

Hiểu Linh nhìn con dao mổ nơi tay ngẩn người vài giây rồi dứt khoát cắt xuống một đường nơi lòng bàn tay. Con dao sắc ấy lập tức tạo nên một vết cắt vô cùng ngọt. Máu bắt đầu chảy. Cảm giác đau đớn một lần nữa đánh tỉnh ý thức đang dần mơ hồ kia.

Phan Thanh Giản nhìn động tác của Hiểu Linh thì nhảy dựng lên chạy tới. Hắn vẫn ở bên ngoài nhìn vào căn phòng tắm đó, theo dõi cô gái này. Biết đâu một lúc nào đó Cố Hiểu Linh cần đến sự giúp đỡ của hắn. Phan

Thanh Giản cầm lấy bàn tay đang chảy máu kia của Hiểu Linh xem xét và quát lên:

- Cô bị điên à. Tự dưng đi cắt tay mình làm cái gì. Cô không biết đau sao.

Hiểu Linh nhìn lên, giọng nói khàn đặc hỏi:

- Anh còn chưa đi?

Phan Thanh Giản cau có rút chiếc khăn tay trong áo vest của mình ra băng lại vết thương cho Hiểu Linh, đáp:

- Tôi đi để rồi khi cứu viện của cô tới thì chỉ thấy một xác chết đẫm máu à. Camera hành lang, hàng đám người đều có thể làm nhân chứng tôi bế cô vào căn phòng này. Đến lúc đó lại thành làm ơn mắc oán, chịu sự trả thù của mấy nam nhân nhà cô.

Hiểu Linh có chút ngẩn người nhìn nam nhân kia. Hắn đang lo lắng cho cô sao?

- Cảm ơn.

Tiếng cửa đột nhiên cạch mở kèm theo tiếng gọi:

- Hiểu Linh, em ở đâu?

Ánh mắt Hiểu Linh vô thức sáng lên. Là giọng của Du Nhiên, cô đáp;

- Em trong này.

Du Nhiên lướt nhìn căn phòng không thấy Hiểu Linh liền nghĩ ngay đến cô ấy giấu mình trong nhà vệ sinh. Hắn lập tức lao tới.

Phan Thanh Giản biết có người tới liền lập tức dạt sang một bên nhường chỗ. Bóng nam nhân lao xầm xập vào nhà tắm chẳn quan tâm tới xung quanh, ánh nhìn duy nhất tập trung vào cô gái ấy.

Đập vào mắt Du Nhiên, đâm vào lòng hắn là hình ảnh Hiểu Linh chật vật ngồi dựa vào thành phòng tắm kính. Mọi thứ trên người đều ướt sũng. Cánh tay trái buông thõng với một vết thương đang rỉ máu thấm qua lớp vải. Hắn vội vàng cúi xuống ôm lấy Hiểu Linh đi ra ngoài:

- Hiểu Linh, em bị thương?

Hiểu Linh vô thức dựa vào lòng Du Nhiên đáp:

- Là em tự cắt. Không sao.

Phan Thanh Giản biết không còn chuyện của mình thì tránh ra phòng khách ngồi. Du Nhiên đặt Hiểu Linh ngồi tạm lên giường. Với vài động tác cơ bản, bộ lễ phục rườm rà ướt sũng trên người Hiểu Linh được tháo xuống. Hắn bọc cô lại trong lớp áo choàng tắm mềm mại lấy của khách sạn.

Hiểu Linh cố gắng ngồi đến khi đồ ướt được thay ra xong thì đổ gục xuống giường. Ý thức của cô giống như chiếc dây đàn… căng rồi lại căng… chỉ đến khi nhìn thấy Du Nhiên tới thì đứt phựt. Mọi thứ chìm vào đêm tối, nhưng ít nhất lúc này cô có thể yên tâm.

Du Nhiên có chút cuống khi Hiểu Linh đột nhiên ngất đi. Hắn vội vàng kiểm tra mạch đập, đồng tử mắt của cô ấy. Khi thấy mọi chuyện vẫn ổn mới quay sang xử lý trước vết thương ở tay. Vừa nhìn thấy vết cắt, hắn liền biết là thứ gì gây ra.

Phan Thanh Giản nghe động cũng nhanh chóng bước vào cửa phòng ngủ. Khi thấy Du Nhiên ngẩn người nhìn vết thương, hắn nói:

- Là Cố Hiểu Linh tự mình cắt. Nhìn con dao mổ đo hẳn là anh đưa cho cô ấy đi, Du viện trưởng?

Du Nhiên mím môi làm sạch vết thương ấy. Đúng là hắn đưa cô con dao này… nhưng hắn không nghĩ tới, cô ấy lại dùng nó để làm đau chính mình chỉ vì muốn giữ được tỉnh táo. Hắn vừa tới, cô ấy liền ngất đi… rõ ràng Hiểu Linh đã phải tự chống chọi lâu lắm. Thương cô ấy, nỗi căm hận chưa được giải tỏa của hắn càng lớn. Thù này… hắn cũng nên cho đám nam nhân kia của Hiểu Linh biết. Hiểu Linh của bọn hắn mạnh mẽ, không cần nép dưới cánh chim của bọn hắn. Nhưng không có nghĩa là kẻ nào đó được phép động tới cô ấy.

Du Nhiên quay sang Phan Thanh Giản nói:

- Cảm ơn Phan tổng đã ra tay tương trợ. Một ngày nào đó rảnh rồi, chúng ta tìm thời gian nói chuyện. Bây giờ tôi phải đưa Hiểu Linh đi.

Phan Thanh Giản mỉm cười chuẩn mực đáp:

- Tốt.. hi vọng Cố tổng không sao. Tôi đi trước.

Dứt lời, Phan Thanh Giản quay người đi trước. Du Nhiên cũng không có ý định dùng thuốc gì cho Hiểu Linh lúc này. Ở đây không có điều kiện phân tích máu để biết thành phần thuốc, cô ấy lại đã ngất đi không thể hỏi được các cảm nhận nên Du Nhiên cũng không muốn làm liều. Hắn ôm cô ra xe rồi trở thẳng đến bệnh viện của mình. Trong văn phòng riêng của Du Nhiên như một căn hộ nhỏ với đầy đủ tiện nghi lại cũng như một phòng thí nghiệm hóa sinh có thể để hắn làm việc. Đưa Hiểu Linh về đây vừa có thể chăm sóc cô ấy lại cũng kiểm tra được thứ thuốc khốn kiếp kia.

Một đêm, suốt một đêm dài, Du Nhiên bị giày vò trong những cảm xúc hỗn tạp. Một đêm, hắn cũng có những quyết định cho riêng mình.1