Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 52




Du Nhiên đặt đĩa đồ ăn lên bàn, đẩy về phía Hiểu Linh, nói:

- Anh lấy cho em salat Nga khai vị, một khúc cá hồi sốt cay vừa làm xong còn nóng, chút khoai tây nghiền cùng măng tây xào. Em ăn như vậy đủ không? Một lát ăn thêm tráng miệng có chè, bánh ngọt, hoa quả, sữa chua và kem.

Hiểu Linh gật đầu, đón lấy đáp:

- Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn anh, Du Nhiên.

Du Nhiên cười:

- Ăn chút salat rồi ăn cá hồi trước cho nóng. Thực phẩm và đầu bếp được lựa chọn rất kỹ lưỡng. Đồ ăn họ làm rất ngon đấy.

Hiểu Linh theo thói quen mời cơm nói:

- Vâng, em mời anh. Anh Du Nhiên cũng ăn đi.

Rồi cô tập trung vào đĩa thức ăn của mình, không có cơ hội để Du Nhiên nói gì thêm. Anh bất đắc dĩ cũng đành tập trung ăn uống.

Vừa lúc này, Phạm Từ Định cùng Phan Tuệ Tĩnh đã lấy xong đồ mà đi tới bàn ăn hai người. Phạm Từ Định chậm rãi hỏi lịch sự:

- Ta và con dâu có thể ngồi cùng bàn không?

Hiểu Linh ngẩng lên nhìn hai người trước mặt. Một người đã đứng tuổi, hẳn là ngoài 50 và người còn lại thì khá trẻ. Hiểu Linh ngẩn người nhìn vị phu nhân trước mặt. Ở bà ấy dung nhan đã nhuốm màu thời gian, làn da cũng không còn đẹp. Nhưng thần thái tự tin an định, ung dung tự tại pha chút ngông nghênh đó lại khiến người ta cảm thấy rất yên tâm khi cạnh bà. Đôi mắt của bà ấy rất sáng và mạnh mẽ. Ở bà ấy toát ra một vẻ đẹp, một sức hút khiến Hiểu Linh không thể rời mắt. Đứng bên cạnh là người con dâu của bà. Tuy chị ấy rất xinh đẹp, nền nã ôn nhu. Nhưng Hiểu Linh lại chỉ ngẩn ngơ nhìn vị phu nhân ấy.

Du Nhiên nhìn cái bộ dáng ngơ ngác của Hiểu Linh thì không khỏi phì cười. Rồi xong. Có người lại phạm hoa si. Lần này lại là với Phạm di. Con người này nam nữ không từ, giờ già trẻ không tha có phải hay không. Hắn đập nhẹ tay vào trán Hiểu Linh:

- Hoàn hồn. Lại phạm hoa si rồi đấy.

Hiểu Linh lúc này mới giật mình luống cuống. Khuôn mặt có chút nóng bừng vì xấu hổ, rồi vội vã đứng dậy cúi chào. Du Nhiên lúc này mới quay sang Phạm Từ Định cùng Phan Tuệ Tĩnh chào hỏi:

- Phạm di cùng Phan tỷ cứ tự nhiên ạ. Thật bất ngờ và vinh hạnh cho Du gia khi lần này hai người tham dự tiệc từ thiện, trước giờ rất ít khi thấy Lăng gia có mặt ở những trường hợp như thế này. Cháu cũng xin lỗi, người bạn này của cháu rất yêu thích cái đẹp nên hay ngẩn người nhìn khi gặp ai đó xinh đẹp. Mà a di thì nổi tiếng bông hồng xứ Thanh một thời rồi.

Du Nhiên cười cười giải thích sự thất thố của Hiểu Linh, rồi quay sang giới thiệu với cô:

- Đây là Phạm Từ Định di và Phan Tuệ Tĩnh tỷ. Phạm di là phu nhân của tướng Lăng Quân Chính- gia chủ hiện giờ của Lăng gia. Còn Tuệ Tĩnh tỷ là con dâu trưởng của Phạm di.

Hiểu Linh nghe Du Nhiên giới thiệu thì một lần nữa cúi chào Phạm Từ Định, lễ phép nói:

- Cháu chào Phạm di, em chào Phan tỷ. Cháu tên là Cố Hiểu Linh, là con gái của ba Cố Bỉnh Phát và mẹ Diệp An Tư. Rất hân hạnh được quen biết hai người ạ. Cháu rất xin lỗi vì ban nãy chăm chú nhìn Phạm di như vậy. A di rất đẹp và có một sức hút làm cháu không thể rời mắt được.

Từ Định cười. Bà vốn xuất thân lính đặc công, quen Quân Chính cũng từ làm nhiệm vụ. Ngày xưa lính đặc công tuyển nữ vô cùng hiếm thấy. Lính đặc công vốn giỏi lại vô cùng tôn sùng sức mạnh và sự ưu tú, nên không ít lần bà bị những đồng đội nam trêu ghẹo. Nhưng là bông hồng có gai Phạm Từ Định cũng đánh cho không ít nam nhân phải bò lê bò càng nhận thua. Nữ nhân Việt bao đời đâu có thua đấng mày râu. Tính cách bà hào sảng, không quá câu nệ tiểu tiết, nên đương nhiên không có bực bội khi bị nhìn chăm chăm như vậy. Đã thế lại còn đột nhiên được một cô bé rất xinh xắn khen mình đẹp tới không dời nổi mắt thì có chút buồn cười, cũng nổi lên tâm tư đùa giỡn:

- Ta có thể gọi cháu Hiểu Linh được chứ? Đã lâu lắm rồi không có người khen ta xinh đẹp. Chỗ nào của bà già này đẹp khiến cháu không rời nổi mắt vậy?

Vừa nói, bà vừa đặt đồ ăn xuống bàn, chậm rãi ngồi xuống. Tay chống cằm, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hiểu Linh và mỉm cười. Ờm... Hiểu Linh lại ngây người vài giây tập hai. Nụ cười ấy quá quyến rũ rồi. Cô gật gù, nghiêm túc nói ra cảm nhận của mình:

- Cháu không biết phải nói như thế nào. Chỉ là cảm thấy thần thái của a di rất tự tin, trầm ổn như thể thái sơn có sụp xuống thì ngài cũng chống được. Vừa mềm mại, nữ tính nhưng lại có chút ngông nghênh. Đặc biêt là đôi mắt rất sáng của Phạm di thật khiến cháu muốn nhìn mãi. Cháu rất thích.

Tuệ Tĩnh nãy giờ đứng sau mẹ quan sát Hiểu Linh. Cô bé ấy ngây người nhìn mẹ cô là thật, nhìn không rời mắt. Đã thế lại còn thành thật khen mẹ đẹp rồi kể ra cái nhìn của mình. Nhớ đến Ngạo Thiên nói lão tam từng bảo Cố Hiểu Linh là người háo sắc, thì Tuệ Tĩnh bây giờ chỉ có nước dở khóc dở cười. Con người này háo sắc thật a... háo sắc đến đáng yêu như vậy thì ai không thích chứ.

Từ Định cười vang. Đứa nhóc này sao lại thành thật đến vậy. Bà nói:

- Có ai từng nói cháu háo sắc chưa, Hiểu Linh? Ai hỏi cháu cũng trả lời hết cảm nhận của mình ra như vậy ư?

Hiểu Linh có chút xấu hổ, cười cười đáp:

- Thực ra cháu cũng không gặp nhiều người làm cháu nhìn ngây người như Phạm di... nên là cũng...

Từ Định nháy mắt nghịch ngợm:

- Vậy để khi nào ta đưa thằng ba tới cho cháu xem. Đảm bảo cháu sẽ ngây người. Thằng nhóc đó rất soái, đặc biệt là lúc mặc quân phục.

Mới gặp Hiểu Linh có chốc lát nhưng Phạm Từ Định đã quyết định bán con lẫn nhan sắc của nó luôn. Đùa. Cô bé này bà thích. Trực giác của một người lính khiến bà tin mình không nhìn nhầm người.1