Sau khi xử lí xong người kia, Huyền Uyên Thành từ thư phòng chậm rãi đi ra, chỉ là vừa nâng mắt đã trông thấy Tân Phương Phương phía xa.
Nữ tử mang trên mình y phục hồng phấn, gương mặt xinh đẹp chàng đã quen thuộc, chỉ riêng mái tóc dài không còn buông thả mà được búi gọn gàng, lại từng cây trâm ngọc cài lên trên đấy, thêm phần tinh tế cho búi tóc nàng.
Nhìn nàng an tĩnh nở nụ cười, ánh mắt chàng theo sau hơi lay động.
Hôm nay là ngày đầu tiên hai người thành phu thê.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên nàng chờ chàng thế này, từ khi hai người bắt đầu, nàng hay yên lặng đứng chờ mỗi khi chàng làm chuyện riêng.
Nàng cho chàng cảm giác bình yên như mẫu phi năm đó, không cần quá nhiều lời nói, chỉ thể hiện bằng ánh mắt, động tác.
Khiến lòng chàng ấm áp, tựa như giờ.
Nghĩ tới đây, Huyền Uyên Thành bước chân đi về phía Tân Phương Phương, môi nhẹ nhàng cười hỏi: "Tỉnh sớm vậy, hôm qua đợi ta đến khuya, nay sao nàng không ngủ thêm chút nữa?"
"Không có gì đâu, thiếp còn tốt." Tân Phương Phương nhìn Huyền Uyên Thành, hồi sau hạ giọng hỏi: "Vương gia dùng bữa sáng chưa?"
"Chưa, thế nàng ăn rồi?" Chàng vừa đáp vừa thuận tiện hòi, xem xem nàng lắc đầu, chàng lập tức hé môi: "Vậy chúng ta cùng đi ăn,"
Lời nói ra, Tân Phương Phương tức khắc cảm nhận đôi tay Huyền Uyên Thành bao bọc lấy tay nàng, dịu dàng nắm kéo đi.
...
Ba ngày sau, ngày lại mặt, Tân Phương Phương cùng Huyền Uyên Thành đi Tân phủ, nàng ngồi trên xe ngựa, tay vén màn nhỏ lên nhìn quang cảnh bên ngoài. Chỉ là trời bỗng nhiên đổ mưa, từng hạt rơi rớt nhanh chóng như trút nước, Tân Phương Phương giương mắt nhìn bầu trời xanh bị mây mù giăng kín, mắt chưa kịp nhìn hết thì tự nhiên trời cao xét qua tia chớp, chốc lát tiếng sấm to vang xuyên thẳng vào tai.
Nàng giật nảy mình, theo bản năng trợn mắt kêu lên: "Úi rùi ui!" Rồi thân thể căng cứng lùi ra sau, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm ra ngoài, môi mím chặt, nhưng lòng sớm gào thét.
Lại nữa rồi, cái vận đen như đít nồi mỗi khi ra ngoài này. Nàng thề với trời rằng chẳng có bố con tên nào số đen bằng nàng đâu!
Ra ngoài trời Đông gặp nam chính lại chạy vội về, ra ngoài trời Xuân thì cẩu đuổi suýt teo cái giò.
Đến thành thân cũng tí thì ngỏm củ tỏi.
Đúng là số kiếp nữ phụ, sinh ra dưới ngòi bút tác giả đều chỉ để bị ngược, thiết lập cuộc sống gian nan, mặc định lên voi xuống chó mà! Thật hận trời mà.
Đùng đoàng.
Tiếng sấm vang dội tựa hồ phản đối lời trong lòng này, còn lớn hơn cả lúc nãy, khiến Tân Phương Phương sợ rụt cổ, biểu hiện rõ ràng e ngại sấm bày ra. Huyền Uyên Thành bên cạnh sớm thấy bộ dạng nàng khác thường, nhận thức thê tử như là sợ sấm chớp, chàng lập tức đưa tay kéo nàng qua.
Ôm trọn người vào ngực mình như trấn an, hành động tự nhiên lại mang theo quan tâm, làm Tân Phương Phương ngẩng đầu nhìn Huyền Uyên Thành, đôi mắt chất chữa bỡ ngỡ, sau cùng trông thấy chàng mỉm cười nhẹ nhàng, nàng bất giác đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, nhưng nàng vẫn lén mò xuống sờ lấy bàn tay thon dài của chàng ở tại eo mình.
Xe ngựa lung lay chuyển động, bên ngoài lành lạnh gió thổi, pha trộn mưa rào theo sấm chớp vang dội, rõ ràng khung trời ầm ĩ chẳng tốt, cảnh tượng trong xe lại ấm áp lạ thường.
Không biết thời gian qua bao lâu, cỗ xe ngựa dừng lại trước Tân Phủ, Tân Phương Phương ngủ quên tại lòng Huyền Uyên Thành cũng thức tỉnh, thứ đầu tiên nàng phát hiện là tư thế hai người đã đổi, nàng nằm gối lên đùi chàng, chàng ngồi tựa một tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày rậm đuôi cong, môi mỏng khép hở, tất cả đường nét khuôn mặt đẹp đẽ cân đối giống bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Thời khắc này an tĩnh ngủ, Huyền Uyên Thành càng đẹp mê luyến người khác.
Tân Phương Phương chẳng ngoại lệ, nàng cảm giác trái tim mình không yên nổi vì lỡ lệch nhịp với nhan sắc chàng Điều quan trọng là tay cả hai đều đan vào nhau, dường như chính nàng giữ chàng kéo xuống.
Có lẽ cả trái tim và tay chân nàng tham luyến chàng rồi.
Nghĩ đến đây, Tân Phương Phương hơi mê muội, tay không buông, mắt nhìn ngắm nam nhân phía trước, thế nên Huyền Uyên Thành vừa tỉnh, đập vào mắt chàng là ánh mắt si ngốc của nàng, chàng bình thản cười hỏi: "Nàng tỉnh hả, tới nơi rồi?"
"Chắc là thế, nhưng trời còn mưa..." Nàng trả lời xong chống tay ngồi thẳng dậy, bên tai nghe tiếng mưa rơi cùng sấm chớp nhỏ.
Huyền Uyên Thành xem Tân Phương Phương, do lúc ngủ lăn lộn qua lại, đầu tóc nàng có phần rối bời, vì nàng không phát giác tới, chàng lập tức nói: "Tử từ, tóc nàng rối loạn, để ta sửa lại cho." Xong được sự đồng ý, giơ tay chỉnh lại tóc nàng gọn gàng như ban đầu.
Chờ sửa soạn hết thảy chỉnh tề, hai người mới xuống xe, vượt qua màn mưa bước vào Tân Phủ. Người Tân Phủ chờ đợi đã lâu, trông thấy cả hai xuất hiện liền đứng lên ra.
Thừa tướng và các di nương đồng thanh hành lễ: "Tham kiến Vương gia, Vương phi."
Huyền Uyên Thành thấy vậy, nhanh chóng đi tới mở miệng ngăn cản: "Nhạc phụ cùng mọi người đứng lên, đừng đa lễ như vậy."
"Phụ thân, ba di nưong." Tân Phương Phương lại gần họ, nét mặt vui vẻ.
Thừa tướng lẫn ba vị di nương mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt âm thầm quan sát đôi phu thê.
...
Tân Phương Phương bị tách ra với Huyền Uyên Thành, nàng cùng với ba vị di nương, hai muội muội ở đình viện nói chuyện, từng loại câu hỏi đưa ra: "Nhị tiểu thư, Ôn vương đối với người thế nào?" Nhị di nương quan tâm hỏi han.
Tân Cầm Nhi nói thêm: "Nhị tỷ, đêm động phong ấy, Ôn vương có dịu dàng với tỷ không?"
Tân Phương Phương nghe, mắt liếc nhìn Tân Cầm Nhi, cả ba di nương cũng bất ngờ quay qua.
Tân Cầm Nhi không biết bản thân sai chỗ nào, "Sao nhìn con? Chẳng lẽ Ôn vương nhìn thế nhưng không phải thế, rất thô bạo à."
"Dừng lại, muội đừng hỏi vấn đề này! Tỷ chưa có dùng qua, ai mà biết chứ." Nàng buột miệng thốt lên, mọi người ngờ vực xem xét.
Đúng vậy, tránh trường hợp bách phát bách trúng nên hai người chưa động phòng, đêm đó chàng càng không ngủ lại cạnh nàng mà sang phòng khác, vì vậy đến người nàng cũng chẳng xơ múi được.
Nói chi đến mạnh mẽ hay nhẹ nhàng!
"Thế rốt cuộc Ôn vương đối đãi nhị tiểu thư thế nào, quan tâm săn sóc người không?" Tam di nương kéo câu chuyện về chủ đề trong sáng.
Tân Phương Phương lúc này thản nhiên trả lời: "Vương gia rất tốt, từ ngày gả vào vương phủ đều để ý, bồi con chơi, không hề bỏ rơi con."
"Vậy tại sao hai người không viên phòng?" Tứ di nương hỏi quay về vấn đề riêng tư.
"...Là do bệnh tình của con, vương gia nói chờ khi chữa khỏi bệnh này mới tính tiếp chuyện kia." Tân Phương Phương lấy lí do chính đáng lấp liếm, đem mấy người lừa qua, nàng không quên tiết lộ chút việc khác: "Nửa tháng tới vương gia sẽ dẫn con tới phía Nam, vì ở đó có loại thuốc trị bách bệnh cùng rất nhiều phương thuốc khác, có thể bên trong chứa loại thuốc con cần."
Lời tuôn ra, mọi người đồng loạt nhìn nhau, quả thật phía Nam sở hữu nhiều phương thuốc bí truyền, ở đấy là nơi muôn loại cây thuốc quý sinh trưởng, cả nguyên liệu dược tại Kinh Thành hầu như đến từ vùng phía Nam.
Đây hiển nhiên là chỗ thích hợp nhất hiện tại, nên mọi người suy nghĩ, gật đầu tán thành.