Nữ Quan Vận Sự

Chương 122: Án phòng bí hoan




Tiếng gọi "Trác Vân" của Cố Khinh Âm uyển chuyển trầm bé, tràn ra khỏi đầu lưỡi, chui vào tai Kỷ Trác Vân.

Hắn để Cố Khinh Âm ngồi trên người mình, mặt đối mặt cùng hắn. Thân dưới mềm mại của nàng dán sát vào cây gậy đang dâng trào cương cứng của hắn, dù cách một lớp vải quần vẫn ma sát khiến thân thể nàng mềm nhũn thêm vài phần. Nửa người trên người của Cố Khinh Âm dựa cả vào cánh tay đang đỡ bên hông của Kỷ Trác Vân.

"Ưm..." Cố Khinh Âm rên khẽ, hai mắt khép hờ, nhìn dung nhan tuấn tú của Kỷ Trác Vân gần trong gang tấc, ôn nhu nói: "Chuyện của em và Nguyễn Hạo Chi đã không còn cách nào cứu vãn, đính ước với chàng là vì muốn khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng. Là em có lỗi với hắn, chỉ xem tướng quân có nguyện ý giúp hay không..." Nàng vừa nói, vừa chậm rãi đong đưa vòng eo để nơi riêng tư càng gần sát với dục long của hắn.

Kỷ Trác Vân dùng miệng ngăn những lời chưa kịp nói của nàng lại, cắn mạnh lên môi nàng một cái mới chịu buông ra, nói: "Khinh Âm, nàng nói gì ta cũng đồng ý." Vừa dứt lời, hắn quần lót của mình xuống, gậy thịt thô dài lập tức bắn ra, đập vào bụng Cố Khinh Âm.

Cố Khinh Âm nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, sự trống rỗng trong cơ thể ngày càng lớn. Kỷ Trác Vân kéo hẳn quần lót xuống, điều chỉnh tư thế để dục căn nóng rực được vào khe hở, chạm vào miệng tiểu huyệt đã hơi hé mở của nàng.

Nàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên mắt hắn, "Cho dù chỉ là giả vờ đính ước, chàng cũng nguyện ý?"

Kỷ Trác Vân ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt thanh lệ của nàng, nàng vẫn đang chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc chờ hắn trả lời. Trái tim hắn khẽ run lên, dưới thân bỗng dùng sức, toàn bộ gậy thịt thô dài đi vào âm huyệt của nàng, bị dũng đạo nóng ấm bao chặt lấy.

"A... Ưm..." Sự trống rỗng ở thân dưới rốt cục cũng được lấp đầy, Cố Khinh Âm vô cùng thỏa mãn. Dục căn của Kỷ Trác Vân khai phá tầng tầng cách trở, đi đến chỗ sâu nhất, trấn an khát vọng của nàng.

Nàng không muốn hắn khó xử, cho nên luôn mãi xác nhận, "Chính đính ước giả, nếu sau này chàng có ý trung nhân, chúng ta có thể... A a a..."

Gậy thịt dưới thân nhanh chóng rút chọc vừa nặng vừa ngoan độc, khiến thân thể nàng đều đang run run. Vì nàng đã trúng mê hương nên khoái cảm ái ân càng nhiều hơn ngày xưa, mị thịt trong dũng đạo bắt đầu co rút lại, siết chặt gậy thịt, khiến hai người thở dốc không ngừng.

"Rõ ràng ta đã nói với nàng, ta chỉ có một nữ nhân, tên là Cố Khinh Âm! Thế nào, còn không chưa đính ước, đã muốn rút lui?" Hắn vứt yếm của nàng đi, cúi đầu, mút mạnh núm vú không ngừng đu đưa của nàng, dùng răng nanh cắn nhũ hoa, khiến nàng liên tục rên lên yêu kiều.

"A... Đau... A..." Cố Khinh Âm nhíu mi, ngực bị hắn cắn vừa đau vừa ngứa, tiểu huyệt mẫn cảm đang bị quy đầu của hắn nghiền nát, mị thịt xoắn càng nhanh. Nàng cắn môi, móng tay ghim sâu vào cơ bắp của hắn, "Em, em chỉ là... không muốn chàng khó xử... Ân..."

Miệng Kỷ Trác ngậm chặt bầu vú đầy đặn nom mềm của nàng, hai tay đỡ lấy vòng eo không đầy nắm tay của nàng, gậy thịt liên tục ra vào trong tiểu huyệt đầy nước của nàng. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, cho rằng mình đang nằm mơ, đưa tay lần xuống phía dưới, vỗ mạnh lên mông Cố Khinh Âm, phát ra những tiếng "Bốp bốp bốp", hàm hồ nói: "Chỉ cần là vì nàng..."

"A... Chàng..." Cố Khinh Âm kinh ngạc vì hành động đột ngột của hắn, mông nàng căng lên, tiểu huyệt càng kẹp chặt lấy gậy thịt.

Kỷ Trác Vân thở ồ ồ, suýt nữa là bắn ra. Hắn liếm nhũ hoa của nàng một vòng, bàn tay xoa nắn mông nàng, gậy thịt đi vào càng sâu hơn.

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ hồng mê say của nàng, mê muội nói: "Biết hiện tại nàng dâm đãng thế nào không?"

Cố Khinh Âm đưa tay bịt miệng hắn, oán trachs: "Không cho nói, nói thêm câu nữa, em..."

Kỷ Trác Vân hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng, cười rộ lên, "Nàng thế nào?" Thân dưới của hắn tăng tốc, khiến nàng thở gấp không thôi. Hắn cắn lên ngón tay thon dài của nàng, nói: "Không bằng kêu tên ta dễ nghe một chút?"

"... Không muốn..." Cố Khinh Âm lườm hắn một cái, cắn chặt môi không chịu gọi, nhưng khoái cảm chồng chất, xuân thủy róc rách, khiến hai đùi nàng phát run.

Hai người trong phòng xuân tình phiêu đãng, quấn quýt si mê, còn bóng đêm bên ngoài ngày càng dày. Có một người mặc bộ cẩm bào sẫm màu, đôi mắt một mí của người đó đẹp như lưu ly híp lại, đôi môi mỏng của khẽ nhếch lên...