Nữ Quan Vận Sự

Chương 141: Tỳ nữ của ta




Trong phòng có bảy tám người hoặc đứng hoặc ngồi, Ngụy Lãnh Nghiêu đứng chính giữa, cúi đầu nhìn một cuộn giấy cực lớn trên bàn. Lúc này hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt u lam ám trầm chạm vào ánh mắt nàng.

Theo ánh mắt hắn, Cố Khinh Âm cảm thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía nàng, khiến nàng cảm thấy hơi quẫn bách.

Nhân duyên của Nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu chỉ là thoáng qua, việc nàng che giấu thân phận cũng là bị hắn ép buộc. Lúc đó quả thực nàng bị hắn hấp dẫn, mê hoặc. Sau khi rời khỏi phủ đệ của hắn, nàng cũng chẳng chú tâm đến nơi đó nữa, nàng không làm sai, lại càng không trốn tránh. Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng được thả lỏng.

Ánh mắt của Ngụy Lãnh Nghiêu như đao như kiếm, nhìn nàng một lát, lạnh nhạt nói: "Cố đại nhân đêm khuya còn đến đây vì chuyện gì?"

Cố Khinh Âm trả lời: "Hạ quan tới tìm đồi, ban ngày rối ren, sợ là quăng ở trong này. Nhưng nếu lúc này không tiện, hạ quan sẽ quay lại sau, xin lỗi vì đã quấy rầy." Nàng chắp tay, muốn quay về.

"Cố đại nhân," Giọng nói trầm thấp của Ngụy Lãnh Nghiêu từ sau lưng truyền đến, "Mấy ngày qua chắc Cố đại nhân đã đi tuần tra những nơi đóng quân quanh kinh thành, nếu đã đến đây, không bằng cùng nhau xem thử."

Cố Khinh Âm xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt băng lãnh của hắn. Nàng đứng thẳng lưng, nói: "Được."

Nàng bước đến, mấy tướng lĩnh bên cạnh nhường đường, nàng lập tức đi đến cạnh Ngụy Lãnh Nghiêu, nhìn cuộn giấy trên bàn.

Năm kia nàng từng cùng Tống đại nhân đến kiểm tra những quân doanh đóng quanh kinh thành một lần, có chút ấn tượng, nhưng bản đồ chỉnh thể thế này thì mới lần đầu nhìn thấy. Bản đồ kinh thành được chia thành từng khu vực, trong mỗi khu vực ghi rõ số lượng đóng quân.

Cố Khinh Âm hiếu kỳ, cúi đầu cẩn thận xem xét. Một lát sau, nàng nhíu mi hỏi: "Vì quân lực hai bên Đông Tay lại cách biệt lớn đến thế?"

"Phía đông là núi, phía tây là nước, địa hình bất đồng, phân bố binh lực tất nhiên có sự khác biệt." Ngụy Lãnh Nghiêu chậm rãi nói.

Giọng nói ấy vang lên ngay sau tai nàng. Cố Khinh Âm bỗng dưng quay đầu, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ lướt qua má hắn.

"Ngài..." Nàng trừng lớn hai mắt, không thể tin được. Dù sao ở trước mắt bao người... nàng nhanh chóng quay đầu lại, lại phát hiện trong phòng đã chẳng còn ai.

"Cố đại nhân còn gì không rõ," Ngụy Lãnh Nghiêu vòng ra sau lưng nàng, vây nàng giữa mình và bàn, "Cứ nói đừng ngại." Giọng nói của hắn từ tính, âm vang, sát bên tai nàng.

Trong lòng Cố Khinh Âm kinh hoàng, nửa bên mặt đã hơi nóng lên, làm sao còn hỏi được gì nữa. Nàng khẽ nói: "Thỉnh tướng quân buông tay, tôi tìm đồ rồi sẽ trở về."

"Cái đó quan trọng đến vậy sao? Sao Cố đại nhân phải cố ý tới tìm vào ban đêm?" Ngụy Lãnh Nghiêu không lùi nửa bước, thân hình cao to vây chặt lấy nàng, cứ như muốn kéo nàng vào lòng.

Cố Khinh Âm khẩn trương. Nàng ngửi được mùi hương nam tính vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người hắn. Nàng giãy dụa, "Tướng quân mau buông ra, nơi này là cấm quân doanh!" Nàng đẩy cánh tay hắn, dưới chân đạp lung tung trúng vào cẳng chân hắn.

Ngụy Lãnh Nghiêu vẫn bất động, cũng không nói gì, con ngươi u lam không một gợn sóng, như sâu hồ sâu không thấy đáy. Đôi chân dài dài hữu lực của hắn kẹp chặt nửa người dưới của Cố Khinh Âm, rốt cuộc nàng cũng không thể động đậy được nữa.

"Buông ra! Nếu ngài không thả ra, tôi, tôi sẽ kêu to lên, gọi người đến đây!" Cố Khinh Âm bối rối vặn vẹo, lớn giọng.

"Yên lặng nào... tiểu tỳ nữ của ta..." Tay Ngụy Lãnh Nghiêu chạm lên cánh môi mềm mại của nàng, ngón trỏ dùng sức niết mạnh. Hắn cắn lên cổ nang, mút vào, tạo ra một ấn ký màu đỏ.

"A..." Cố Khinh Âm kêu lên vì đau, lắc đầu nói: "Tôi không phải, Ngụy Lãnh Nghiêu, tôi không phải tỳ nữ của ngài!"

Trong đôi mắt băng lãnh của Ngụy Lãnh Nghiêu như bùng lên một ngọn lửa, từ từ lan rộng. Cánh tay hắn siết chặt vòng eo mảnh mai của Cố Khinh Âm, đôi môi mỏng hôn dọc từ cần cổ lên vành tai nàng, dùng đầu lưỡi miêu tả thùy tai mềm mại, rồi cắn nhẹ một cái. "Nàng là của ta..." Giọng nói nỉ non phát ra từ trong yết hầu.

"Không ai có thể thoát khỏi tay ra..." Hắn ghé sát vào tai nàng, dùng hơi thở nóng rực trêu chọc nàng.

Cố Khinh Âm run lên, không chỉ vì lời nói của hắn, mà còn vì dục vọng sắp thức tỉnh trong thân thể nàng.