Tôn Thượng Hằng thì thầm vào tai Nguyễn Hạo Chi, cuối cùng còn ngẩng đầu, cười khẽ nhìn hắn.
Đến khi Nguyễn Hạo Chi phản ứng lại, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, "Huynh, huynh, chuyện này không thích hợp... Đệ..."Tôn Thượng Hằng để ly rượu sát vào bên miệng, nói: "Huynh đệ, huynh đây suy nghĩ cho đệ. Đệ cứ nghĩ kỹ đi, nếu thực sự không làm được, coi như hôm nay huynh chưa nói gì."Ánh mắt Nguyễn Hạo Chi mờ mịt, do dự, nhẹ giọng nói: "Cố Đức Minh được Giang Lăng vương coi trọng, địa vị của ông ấy cũng không dễ lung lay, chỉ sợ...""Sợ? Huynh đệ, nếu đệ sợ thì dừng tay, từ nay về sau cũng đừng nhớ thương Cố Khinh Âm nữa, cứ nhìn nàng ta kết hôn cùng Kỷ Trác Vân. Còn đệ tiếp tục ở lại Lễ bộ."Nguyễn Hạo Chi thâm trầm nhìn y, trong lòng biết y nói có lý, mà có lẽ đây là cơ hội xoay chuyển cuối cùng của hắn. Nhưng việc này không dễ làm, muốn kéo Cố Đức Minh xuống, đồng thời qua mặt được Giang Lăng vương, nói dễ hơn làm.Do dự mãi, hắn lại nhớ tới cảnh Cố Khinh Âm và Kỷ Trác Vân đứng cạnh nhau. Dáng vẻ lạnh nhạt, không thèm nhìn của Cố Khinh Âm làm trái tim hắn đau như bị đao cắt. Ánh mắt hắn thoắt cái lạnh đi, hạ quyết tâm: "Huynh nói xem đệ nên làm thế nào?"Mấy ngày nay Cố Khinh Âm tiếp tục tuần tra ở cấm quân doanh. Ngày ấy sau khi xem hồ sơ thẩm tra quân nhu trong tay Phùng Thì Viễn, nàng tra xét càng cẩn thận, tập hợp lại tất cả những gì đã tra xét, bàn bạc với mấy vị Ngự sử. Phải đế hai ngày liền, nàng đều thức đến gần giờ Tý mới đi ngủ.Đêm thứ tư, Cố Khinh Âm còn đang lật xem hồ sơ, bỗng một trận cuồng phong đánh bật mấy cánh cửa sổ, trong ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng vang kinh người.Cố Khinh Âm buông hồ sơ, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy có một con mèo đen tuyền nhảy lên bệ cửa, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm nàng. Nàng cả kinh, lui về phía sau vài bước, khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy cuộn giấy dài cắm trong bình hoa ở góc tường, nàng tiện tay vơ lấy một cuộn huơ về phía con mèo. Con mèo đen nhanh chóng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ chạy trốn, nàng nhân cơ hội chốt mấy cánh cửa sổ lại, trong phòng yên ắng lại.Nàng thu hồi tinh thần, đang muốn vào trong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lật giấy rất nhẹ. Trong lòng nàng chấn động, chạy đến cạnh cửa, thì nhìn thấy một hắc y nhân che mặt đang lật xem sổ sách trên bàn nàng. Liếc thấy nàng trở về, y nhất thời bối rối, cầm mấy tập hồ sơ muốn mở cửa sổ chạy trốn.Tâm huyết mấy ngày nay của Cố Khinh Âm đều nằm trong mấy tập hồ sơ đó, sao có thể để mặc y cướp đi như vậy. Nàng vội vàng, lo lắng, không biết lấy dũng khí đâu ra, nhào về phía hắc y nhân, bám lấy áo vạt y, hô lớn: "Ai?! Mau đưa thứ đó lại cho ta!"Hắc y nhân không nghĩ tới nàng sẽ phản kháng như thế, mấy cuộn giấy trong lòng y rơi xuống. Y giật mạnh áo lại, nhưng Cố Khinh Âm nắm quá chặt, khiến y không động đậy nổi."Buông những thứ đó ra, ta sẽ thả ngươi đi!" Ánh mắt của Cố Khinh Âm vừa băng lãnh vừa quật cường, trong mắt phiếm tơ máu.Lúc này, bên ngoài thấp thoáng ánh lửa, tiếng bước chân liên tiếp từ xa tới gần, ánh mắt hắc y nhân hiện lên sự độc ác, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, nói: "Thả ta đi, nếu không ta giết ngươi!"Cố Khinh Âm không chịu động đậy, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng có lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Buông những thứ đó ra!"Hắc y nhân thấy sắp bại lộ, đột ngột rút ra một con dao găm sáng như tuyết!Cố Khinh Âm kinh hãi, không tránh kịp, cánh tay đau nhức, ngón tay buông lỏng, hắc y nhân nhảy phắt ra ngoài cửa sổ, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.Cố Khinh Âm té trên mặt đất, một tay ấn miệng vết thương đang trào rất nhiều máu, nhanh chóng đọng lại trên mặt đất. Sắc mặt của nàng dần tái nhợt, môi trong suốt...Trong sương mù, nàng cảm giác có người ôm lấy nàng đặt lên giường, rất nhiều bóng người đu đưa trước mặt, thanh âm ồn ào. Nhưng trong hỗn loạn, luôn có một giọng bói thản nhiên tự tại, hắn cúi đầu trấn định, không hiểu sao nàng lại thấy tâm an. Nàng thấy mệt quá, nhanh chóng chìm sâu vào cơn mê.