Nữ Quan Vận Sự

Chương 232: Nàng có vui không?




Kỷ Trác Vân ngẩng đầu, thấy mái tóc đen dài của nàng xõa tung trên lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ động lòng người, dáng người lung linh hấp dẫn được bọc trong lớp trung y mỏng manh. Dưới ánh nến mờ ảo, trông nàng càng dịu dàng, toàn thân tựa khối ngọc thượng hạng, tao nhã nội liễm.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía nàng, ánh mắt tập trung trên người nàng, còn nàng vẫn đứng dựa vào tủ, cố gắng trấn định nhìn lại hắn.

Nàng hơi kinh ngạc xen lẫn chút hoảng hốt khi Kỷ Trác Vân đột nhiên đến hành quán,, bởi vì nàng vẫn chưa thể làm rõ quan hệ của hai người. Đối mặt với tình ý của hắn, nàng cũng không biết hồi báo như thế nào.

Nàng không biết ứng đối như thế nào nên hy vọng hắn trở về quân doanh.

"Chàng, muốn nói gì thì nói đi, không phải tới tận đây đâu." Nàng gấp gáp nói.

"Khinh Âm, nàng không muốn gặp ta sao?" Hắn khóa chặt lấy ánh mắt nàng, đột nhiên hỏi.

Cố Khinh Âm hốt hoảng lắc đầu, cố mỉm cười, "Không phải, sao có thể như thế? Chỉ là chàng đột nhiên đến đây, em hơi bất ngờ thôi." 

Kỷ Trác Vân đi tới trước mặt nàng, hai tay chống hai bên vây nàng trong ngực mình, cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, "Ta nói rồi, ta sẽ nhanh chóng tới thăm nàng." 

"Nhưng, em cứ tưởng......" Cố Khinh Âm chợt ngẩng đầu, bờ môi đối diện với cằm hắn.

Kỷ Trác Vân cúi đầu, bờ môi gần như chạm vào chóp mũi nàng. "Khinh Âm, ta tới rồi, nàng có vui không??" 

Hơi thở của hắn như có như không phất qua làn da nàng, ánh mắt của giao nhau, nàng có thể nhìn thấy rõ hình bóng mình trong mắt hắn.

"Em......" Con người chứ đâu phải cỏ cây, liệu ai có thể vô tình? Đối mặt với Kỷ Trác Vân, nàng luôn cảm thấy áy náy, là nàng lợi dụng hắn giải trừ hôn ước. Vậy nên, nàng phải làm sao mới không khiến hắn tổn thương?

"Có." Nàng nhẹ gật đầu, cụp mắt.

Kỷ Trác Vân cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp phát ra từ sâu trong yết hầu. Hắn không nhịn được nữa, lại ôm chặt nàng, như muốn khảm nàng vào cơ thể mình.

Cố Khinh Âm ra sức giãy giụa vài cái, trong lòng biết là phí công, nên đành thôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn, rầu rĩ nói: "Lúc nào chàng định về?" 

"Sao nàng cứ muốn đuổi ta về thế? Tốt xấu gì chúng ta cũng hôn phu hôn thê, hơn nữa còn rất lâu không gặp nhau." Giọng Kỷ Trác Vân nghe có chút buồn bực.

"Hôn phu hôn thê gì chứ, phụ thân em chưa đồng ý mà." Cố Khinh Âm nhỏ giọng đáp.

"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi" Kỷ Trác Vân chẳng hề để ý: "Đến lúc đó ta sẽ đích thân đến quý phủ cầu hôn." 

Nhịp tim Cố Khinh Âm tăng nhanh, "Nào có chuyện tự đến cầu hôn?" Nàng không biết nên trả lời hắn thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy Kỷ Trác Vân thất vọng thương tâm.

"Ta sẽ tự đến." Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "Ta muốn cho cha mẹ nàng thấy thành ý của ta." 

Cố Khinh Âm không dám nhìn hắn, chỉ hàm hồ nói: "Phụ thân còn ở trong Đại Lý Tự, chờ ông bình an hồi phủ rồi nói." 

Kỷ Trác Vân gật đầu, lòng bàn tay khẽ vuốt tấm lưng thon gầy của nàng, "Hôm nay ngự y đã nói gì?" 

Cố Khinh Âm nghe vậy, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Sao chàng biết ngự y đã tới?" 

"Ta mời người nên tất nhiên biết rõ, Lục thái y thường xuyên khám bệnh cho tổ phụ của ta, rất có uy vọng trong Thái y viện." Kỷ Trác Vân nói.

Cố Khinh Âm kinh ngạc: "Khám bệnh cho Trấn quốc công ư?" 

"Đương nhiên, ta lo lắng những ngự y khác không đủ giỏi. Thế nào? Nàng cho rằng là ai mời ngự y cho nàng?" Đầu ngón tay của Kỷ Trác Vân nâng cái cằm xinh xắn của nàng lên, để nàng không thể không nhìn thẳng vào hắn.

Cố Khinh Âm thừa nhận ánh mắt bức người của hắn, hất đầu, "Em chẳng nghĩ gì cả." 

"Thượng Quan Dung Khâm? Nàng cho rằng là hắn đúng không?" Kỷ Trác Vân bỗng nhiên nói.

Hơi thở của Cố Khinh Âm như cứng lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, "Chàng nói cái gì?" 

Kỷ Trác Vân thấy nghiêm nghị thần sắc và đôi mắt như hồ sâu không đáy của nàng, bỗng thấy hối hận khi nhắc tới Thượng Quan Dung Khâm.

Ngày ấy hắn đã đấu võ mồm với Thượng Quan Dung Khâm một phen, trong lòng cũng mơ hồ tồn tại địch ý, cảm thấy Cố Khinh Âm đối xử với Thượng Quan Dung Khâm không giống bình thường, nhưng hắn vạn lần không nên nói ra trước mặt nàng.

Kỷ Trác Vân không tiếp tục giải thích, đột nhiên ôm nàng lên đi về phía giường lớn.